Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2027: Nội Tạng



Mai Dĩ nghiêm túc nhắc nhở:

- Tại sao các ngươi không suy nghĩ một chút, ở nhà còn có người chờ đợi các ngươi, nếu chẳng may các ngươi xảy ra chuyện ở công trường thì bọn họ sẽ không lo lắng sao?

- Ngài nói không sai.

- Đúng vậy, ta còn có vợ con ở nhà, không thể để bọn họ không có chồng và cha, vẫn phải là chủ ý an toàn!

- Ta lập tức đội nón bảo hộ!

-...

Các công nhân xấu hổ không thôi, lúc này bọn họ mới bừng tỉnh, ngẫm lại đều sợ hãi không thôi, may mắn cho đến giờ không xảy ra chuyện gì.

Mai Dĩ tiếp tục quở trách:

- Không suy nghĩ cho mình thì cũng phải suy nghĩ cho người nhà, các ngươi có thể phòng tránh chuyện không may xảy ra, sau này nhất định phải đội nón bảo hộ khi làm việc.

- Vâng!

Các công nhân đồng loạt gật đầu thật mạnh.

Mai Dĩ phất tay nói:

- Được rồi, mọi người đều đội nón bảo hộ đi, nếu không có thì viết đơn xin, Cục Quản Lý sẽ cung cấp miễn phí.

- Vâng, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ.

Có người không khỏi tò mò hỏi:

- Ngươi là ai?

Na Tử hất cằm lên, nói một cách tự hào:

- Đại nhân là người quản lý Vệ Thành, những gì ngài ấy nói đều là muốn tốt cho các ngươi.

- Thì ra là đại nhân!

Các công nhân giật mình, vẻ mặt có chút bất an.

Mai Dĩ cảnh cáo:

- Nhớ kỹ, sau này nếu vào công trường mà không đội nón bảo hộ thì sẽ bị cho thôi việc ngay lập tức.

Các công nhân vội vã bảo đảm:

- Sẽ không có chuyện đó đâu, chúng ta nhất định sẽ chú ý an toàn.

Phần lớn các công nhân đều dựa vào công việc này để kiếm cơm, tuy rằng khổ cực một chút nhưng tiền lương không ít, không ai nguyện ý bởi vì việc này mà vứt bỏ công tác.

Mai Dĩ dặn dò:

- Còn một việc nữa, thiết bị lắp đặt nào dùng gỗ thì phải kiểm tra xem chất lượng như thế nào, nếu thấp kém thì phải bỏ qua một bên, không được dùng.

- Rõ!

Các công nhân đồng thanh đáp lại.

- Được rồi, tiếp tục làm việc đi.

Mai Dĩ phất tay.

Các công nhân đều thở phào một hơi, xoay người trở lại công trường, lúc này mỗi người đều đội nón bảo hộ, công nhân nào làm việc ở chỗ cao thì đều cột chắc dây an toàn.

- Như vậy mới đúng.

Mai Dĩ thở phào nhẹ nhõm, rồi xoay người nói:

- Đi thôi, chúng ta đi xem những công trường khác.

- Vâng~~~

Na Tử cười tươi như hoa, gật đầu lia lịa.

Cả ngày này, hai người đến mười mấy công trường, kéo toàn bộ người quản lý ra ngoài mắng một trận, nói xong khiến đám người kia xấu hổ không thôi, liên tục đảm bảo sẽ chú trọng vấn đề an toàn ở công trường.

…………

- Đông đông đông ~

Tiếng chuông du dương vang lên, Trà Thụ Sinh Mệnh tỏa sáng, xua tan bóng tối xung quanh Rùa Đen, một ngày mới bắt đầu.

Bên trong phòng ăn ở cung điện, Mục Lương và những người khác đang thưởng thức bữa sáng.

Nguyệt Phi Nhan cắn một miếng bánh bao mềm mại, lộ ra nhân bánh bên trong.

Hai má của cô phồng lên, kinh ngạc hỏi:

- A, bánh bao hôm nay là nhân gì thế? Mùi vị không giống với trước kia?

Vệ Ấu Lan thanh thúy trả lời:

- Nhân bánh được làm từ nội tạng.

- Cái gì cơ?

Nguyệt Phi Nhan nghe vậy không khỏi ngừng nhấm nuốt, đôi mắt trợn to nhìn về phía tiểu hầu gái.

Vệ Ấu Lan bẻ ngón tay nói:

- Đúng vậy nha, hôm nay nhân bánh dùng ruột, gan và thận của Vịt Lông Vàng.

-...

Yết hầu của Nguyệt Phi Nhan nhấp nhô, sau đó nuốt miếng bánh bao trong miệng xuống, không thể không thừa nhận, mùi vị ăn rất ngon.

Ngải Lỵ Na nói với thần sắc bình tĩnh:

- Dù nghe đáng sợ nhưng mà mùi vị lại không tệ.

Trước đây ở đại lục cũ, lúc không có thức ăn thì rất nhiều người đều ăn nội tạng của động vật và hung thú.

Có điều khi đó không có gia vị, sau khi nấu chín thì mùi rất nặng, nhưng vì sống sót, dù có khó ăn thì cũng phải ăn.

Vệ Ấu Lan ngây thơ nói:

- Thành chủ đại nhân nói những thứ này đều có thể ăn.

Mục Lương mỉm cười nói:

- Sau khi xử lý tốt thì mùi vị cũng không tệ lắm, đúng không?

Trên thực tế, ăn nội tạng chủ yếu chính là thưởng thức gia vị.

Đương nhiên, cũng có người thích vị tanh của nội tạng.

- Đúng rồi, ăn rất ngon nha ~~~

Mễ Nặc phồng má nói.

- Ta đâu có nói là không thể ăn đâu.

Nguyệt Phi Nhan phụng phịu nói.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Ở quê của ta, những thứ như ruột, gan gì gì đó đều có thể làm thành các loại món kho.

- Giống như làm trứng kho sao?

Mễ Nặc tò mò hỏi.

- Khác một chút, phần nước sốt không giống nhau, bước làm thì tương tự.

Mục Lương giải thích.

- Không biết có ăn ngon không?

Ngải Lỵ Na hoài nghi nói.

Mục Lương nói với giọng điệu khẳng định:

- Đương nhiên, chỉ cần làm tốt thì mùi vị sẽ không tệ.

Đến bây giờ Mục Lương vẫn còn nhớ rõ mùi vị của món phá lấu và món kho, anh từng nhìn thấy cách làm ở video dạy nấu ăn, chỉ là thế giới này thiếu rất nhiều hương liệu, nhưng mà có thể dùng thảo dược khác để thay thế.

- Cách làm như thế nào?

Mễ Nặc cảm thấy hứng thú hỏi.

- Ăn điểm tâm xong thì ta sẽ viết cho ngươi.

Mục Lương bình thản nói.

- Vâng ~~~

Mễ Nặc ngoan ngoãn gật đầu.

Bữa sáng kết thúc ở nửa giờ sau.

Mục Lương trở về thư phòng, cô gái tai thỏ vội vã đi theo.

Trong thư phòng, anh ngồi trên long ỷ, rút lấy một trang giấy trắng, cầm bút lên bắt đầu viết công thức làm món kho.

Vạn vật đều có thể làm nước sốt, chỉ cần làm tốt phần nước sốt là được rồi.

Mục Lương vừa viết vừa nói:

- Ngoại trừ nội tạng Vịt Lông Vàng thì còn có thể thả một ít cổ vịt, cánh gà, đùi gà vào, mùi vị của nước sốt sẽ không tệ.

- Vâng!

Mễ Nặc nghiêm túc gật đầu, ghi nhớ lời nói của Mục Lương.

Mười phút sau, cô cầm công thức làm món kho do anh viết rồi rời đi thư phòng.

Cô gái tai thỏ vừa rời đi thì Nguyệt Thấm Lan đã tiến vào thư phòng.

Nguyệt Thấm Lan đi vào thư phòng, ưu nhã nói:

- Tiểu Nặc thật sự thích nghiên cứu nấu ăn.

- Ừm, có thể là trước đây cô ấy ăn rất nhiều đồ vật khó nuốt.

Mục Lương nói nửa đùa nửa thật.

Cảnh tượng dùng bẫy rập bắt thằn lằn lúc trước vẫn còn rõ mồn một trước mắt anh.

Nguyệt Thấm Lan chậm rãi gật đầu, đi tới bên cạnh anh, hỏi:

- Ngày hôm nay ngươi muốn làm gì? Tiếp tục viết kịch bản à?

Mục Lương bình thản nói:

- Đi chuẩn bị phi thuyền vận chuyển, ngày hôm nay chúng ta đi kiểm tra từng tòa Vệ Thành.

Nguyệt Thấm Lan hơi nhướng mày, kinh ngạc nói:

- Ta đang muốn hỏi ngươi có đi nhìn Vệ Thành với ta hay không, không ngờ ngươi lại mở miệng trước.

- Điều này chứng minh rằng chúng ta tâm ý tương thông.

Mục Lương cười trêu chọc.

Đôi mắt đẹp của Nguyệt Thấm Lan lộ ra ý cười, gật đầu liên tục tỏ vẻ đồng ý:

- Ngươi nói đúng.

- Vậy ngươi thay quần áo một chút, nửa giờ sau xuất phát.

Trước khi rời đi cô căn dặn một câu.

- Ta cảm thấy bộ quần áo mình đang mặc cũng khá tốt.

Mục Lương giơ tay lên, nhìn hoa văn thêu tuyệt đẹp trên tay áo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận