Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 144: Ngành Đặc Thù

Anh giữ lại mấy mảnh vảy từ trên thân rắn, chuẩn bị làm thành lệnh bài linh khí, chỉ có người sở hữu lệnh bài, mới không bị Băng Minh Xà tấn công.
- Xè xè...
Băng Minh Xà mừng rỡ thè ra cái lưỡi rắn, ở đây vô cùng thích hợp với nó.
- Về sau, người cầm mảnh vảy của ngươi đi vào đây, thì ngươi đừng để ý tới bọn hắn.
Mục Lương quơ quơ miếng vảy rắn trong tay, dặn dò:
- Nếu như không có cầm miếng vảy tiến vào, ngươi lập tức đông lạnh bọn họ cho ta.
Kho lạnh cũng cần người trông coi và quản lý, không thể nào để cho Băng Minh Xà tới ghi chép số liệu thức ăn được giữ lạnh!
Băng Minh Xà lè ra cái lưỡi đáp lại.
Trên đường phố ngoại thành thành Huyền Vũ.
Lúc này, người nhà mấy người ăn trộm đang ngơ ngác.
- Chúng ta thực sự có thể ở đây?
Một người phụ nữ có thai, nâng lên cái bụng, khó có thể tin căn nhà trước mắt mình.
- Đương nhiên, đây chính là nhà phân cho ngươi.
Nguyệt Thấm Lam khẳng định gật đầu.
Nhà trên đường phố thành Huyền Vũ đều như nhau, bảo cô đi tìm căn nhà khác cũng không có, trừ phi đi đến phía trên khu vực trung ương.
- Nhưng… Chồng của ta không phải là kẻ phạm tội sao?
Phụ nữ có thai kinh ngạc hỏi.
Chồng của mình là người ăn trộm, cô đã sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt, sẽ không nhận được đãi ngộ tốt khi vào ở thành Huyền Vũ, nhất định sẽ phải sống cực kỳ cực khổ.
Nhưng bây giờ, lại phân cho cô một căn nhà, làm cho người phụ nữ có thai có hơi quá không tin tưởng.
- Hắn sẽ chuộc tội của gắn, ngươi cứ an tâm ở đi.
Nguyệt Thấm Lam ưu nhã cười.
Đây ý đang nói ‘Tội không tính cha mẹ, họa không tính trên người vợ con'.
Cô hiểu được ý lời đó của Mục Lương, muốn thu phục được người ăn trộm, như vậy có đôi khi giúp đỡ người nhà của họ cũng là một cách.
- Ta nhất định sẽ khuyên chồng ta, bảo cho anh ấy chuộc tội thật tốt.
Người phụ nữ có thai nghiêm túc nói.
- Như vậy là tốt nhất.
Nguyệt Thấm Lam ưu nhã gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Nước đang ở vị trí trung tâm con đường này, không biết có thể hỏi người xung quanh một cái, ta sẽ không ưu tiên thu dọn căn nhà cho ngươi đâu.
- Vâng.
Người phụ nữ có thai cung kính gật đầu.
Nguyệt Thấm Lam mang theo Nguyệt Phi Nhan, tiếp tục an bài toàn bộ chỗ ở cho người nhà kẻ trộm, phân nhà cho họ.
Tổng cộng có mười hai người nhà kẻ trộm đi theo.
- Mẹ, còn 20 tên trộm kia an bài thế nào?
Nguyệt Phi Nhan liếc nhìn sách da thú.
- Nam nhốt ở một căn, nữ nhốt ở một căn, tạm thời cứ như vậy trước đi.
Nguyệt Thấm Lam thản nhiên nói.
- Còn lại mấy tên trộm có hành vi muốn chạy trốn, sẽ toàn bộ giam chung một chỗ là được rồi.
Nhà ở thành Huyền Vũ quá ít, hiện tại cũng đã sắp kín người.
- Vâng.
Nguyệt Phi Nhan ghi chép lại.
Hiện tại, cô bắt đầu theo mẹ học tập như thế nào quản lý sự vụ, mãi cho đến khi quen thuộc mới có thể tiếp quản nơi giao dịch.
- Thư ký đại nhân, đã mang mấy người ăn trộm đến.
Vệ Cảnh áp giải một đám người ăn trộm qua đây.
- Ai có người nhà ở đây, thả bọn họ trở về.
Nguyệt Thấm Lam nhìn quét nhóm ăn trộm trước mắt, thản nhiên nói:
- Còn lại phân biệt nam nữ mà giam giữ, chờ đại nhân Thành Chủ an bài.
- Vâng.
Vệ Cảnh bắt đầu thả người.
Kẻ trộm có người thân ở đây, toàn bộ đều lộ vẻ mặt buồn khổ.
Bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới thành Huyền Vũ sẽ rút củi dưới đáy nồi, cư nhiên dám bắt luôn cả người nhà của bọn họ, như vậy bọn họ làm sao dám trốn?
Thậm chí, vì muốn cho người nhà có được sống cuộc sống tốt hơn, bọn họ còn phải càng an phận, càng thêm phấn đấu.
Thái Căn, Bách Biến Ma Nữ không có người thân, bọn họ có chút khó hiểu, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn đồng bạn của mình được cởi bỏ tơ nhện.
- Đừng nghĩ chạy trốn, các ngươi phải ở thành Huyền Vũ thêm mấy năm nữa.
Mấy kẻ trộm còn lại, Vệ Cảnh phân biệt nam nữ giam giữ vào trong hai căn phòng trong một nhà.
- Ở thêm rất nhiều năm?
Sắc mặt của Thái Căn trắng nhợt, nhất thời cảm thấy đầu hơi choáng váng.
Làm sao có khả năng ở đây thêm mấy năm, người trong nhà còn đang chờ hắn trở về.
Đứa con gái sùng bái anh nhất, cô vợ có thể nướng ra thịt nướng mỹ vị tuyệt đỉnh.
Mấy năm không gặp bọn họ, Thái Căn hoài nghi mình sẽ phát điên mất.
- Giữ được mạng, cũng đã là chuyện may mắn.
Vệ Cảnh liếc mắt Thái Căn đang hồn bay phách lạc một cái.
Anh không nghĩ tới đại nhân Thành Chủ muốn bắt đầu dùng những người này.
Bách Biến Ma Nữ lớn tiếng ồn ào:
- Ta thật chỉ tò mò muốn lên nhìn một cái, không phải muốn trộm đồ.
Cô còn tuổi trẻ dung mạo xinh đẹp, phải ngây ngốc muốn ở nơi này mấy năm, có thể sẽ buồn bực đến chết.
- Ngươi không phải người đầu tiên nói như vậy.
Vệ Cảnh đóng lại cửa, thản nhiên nói:
- Ngươi người xung quanh đều nói là tò mò nên trèo lên nhìn một chút.
- Ách...
Bách Biến Ma Nữ nghẹn lời, quay đầu nhìn người xung quanh, phát hiện vẻ mặt của mọi người có hơi không được tự nhiên.
Cho nên, cô thực sự phải bị giam ở đây thêm mấy năm?
- Ngoan ngoãn ngốc ở đó, chờ đại nhân Thành Chủ gọi đi.
Vệ Cảnh đóng cửa phòng lại.
- Đi thôi.
Nguyệt Thấm Lam thấy đã xong toàn bộ quá trình, mang theo con gái đi về hướng khu vực trung ương.
- Mẹ, vì sao không giết những kẻ trộm đó?
Nguyệt Phi Nhan tức giận bất bình nói.
Cô rất chán ghét mấy tên trộm kia, lại dám tới thành Huyền Vũ trộm đồ.
- Những người này đều là nhân tài, có khả năng Mục Lương đang muốn thu phục bọn họ.
Nguyệt Thấm Lam nhẹ giọng nói.
- Đều là trộm, về sau nhất định sẽ nghĩ cách chạy trốn.
Nguyệt Phi Nhan bĩu môi.
- Muốn chạy trốn cũng không dễ.
Nguyệt Thấm Lam lắc đầu.
Cô không cho là Mục Lương không có nghĩ tới chỗ này, khẳng định có biện pháp gì mà chưa nói ra.
- Mẹ, tối hôm nay để ta đưa ngươi đi.
Nguyệt Phi Nhan nghĩ đến buổi tối mẹ sẽ sắm vai người ăn trộm.
- Không được, thực lực của ngươi quá yếu.
Nguyệt Thấm Lam không chút suy nghĩ từ chối.
Một Giác Tỉnh Giả cấp ba đối phó người thường còn được, đối phó lâu chủ thành Thập Lâu sẽ có chút yếu.
- Ta đã sắp lên cấp rồi.
Nguyệt Phi Nhan vểnh miệng nói.
- Cho dù ngươi thăng cấp lên cấp bốn cũng không được.
Nguyệt Thấm Lam thản nhiên nói.
- Ai da !
Nguyệt Phi Nhan bất đắc dĩ thở dài.
Mục Lương mới vừa đi ra từ kho lạnh, nhìn thấy hai mẹ con đang đi lên cầu thang tới khu vực trung ương ở phía trước, cũng nghe được cô gái tóc đỏ ở thở dài.
Anh đi ở phía sau cô, lên tiếng hỏi:
- Phi Nhan làm sao vậy? Sao lại than thở?
- A...!
Nguyệt Phi Nhan phát ra một tiếng thét chói tai khả ái, sợ đến nỗi thân thể nhảy lên một cái đứng lên.
Cô quay đầu nhìn thấy Mục Lương xuất hiện ở sau lưng, tức giận nói:
- Thật là, ngươi làm sao đi mà không có phát ra tiếng động chứ?
- Là do cô đang thất thần.
Mục Lương buồn cười lắc đầu.
Anh nhìn Nguyệt Thấm Lam đứng bên cạnh, đang cười yêu kiều, trước đó, cô đã biết phía sau có người đi tới.
- Người đã an bài xong tất cả, quầy hàng cũng dọn hết rồi.
Nguyệt Thấm Lam ôn nhu báo cáo.
- Không ai gây chuyện chứ?
Mục Lương đi về phía trước.
- Không có, những người đó đều rất nghe lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận