Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1118: Vặn Vẹo Trọng Lực!

Mục Lương rơi xuống khu vực Trung Ương, xuyên qua bức tường lưu ly và Trà Thụ Tinh Thần, trở lại quảng trường trước cung điện.

- Mục Lương!!

Mễ Nặc chờ đợi hồi lâu lập tức lên tinh thần, hào hứng chạy tới nghênh đón.

Cô gái tai thỏ lôi kéo ống tay áo của anh, vây quanh hắn hai vòng, khẩn trương kiểm tra.

- Khiến ngươi lo lắng rồi.

Mục Lương đưa tay xoa đầu Mễ Nặc, trấn an nói:

- Ta không sao đâu.

- Ngươi như vậy thật sự không có việc gì sao?

Tròng mắt màu lam của Mễ Nặc ửng đỏ, cô nhìn thấy toàn thân Mục Lương tràn đầy vết máu, nước mắt rơi xuống lã chã.

- Đừng khóc, đây chỉ là máu dính trên quần áo thôi, cơ thể của ta không sao cả.

Mục Lương vội vàng giải thích, vươn tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô gái tai thỏ.

- Ngươi gạt ta có phải không?

Mễ Nặc cắn môi dưới.

- Nếu không thì ta cởi cho ngươi xem một chút?

Mục Lương nhướng mày, nói xong lập tức muốn cởi thắt lưng.

Gương mặt xinh đẹp Mễ Nặc đỏ bừng, nàng vội vàng khoát tay nói:

- Không cần không cần, ta tin tưởng ngươi.

- Ngươi đi thay quần áo trước đi.

Hồ Tiên yêu kiều đi tới.

Phía sau cô là nhóm tiểu hầu gái và bọn người Khải Na.

Mục Lương gật đầu một cái, ôn hòa hỏi:

- Thấm Lan đâu rồi?

- Cô ấy đi Ngoại Thành trấn an dân chúng rồi.

Hồ Tiên quyến rũ giải thích.

- Ừ, vẫn là cô ấy suy nghĩ chu đáo.

Mục Lương chậm rãi gật đầu.

Mễ Nặc giơ tay lau khóe mắt, hồn nhiên hỏi:

- Mục Lương, thành Huyền Vũ vẫn còn chấn động, Tiểu Huyền Vũ còn chưa tiến hóa xong sao?

- Ừ, chắc phải tới hừng đông mới có thể kết thúc.

Mục Lương gật đầu nói.

Hống hống hống ~~~

Anh quay đầu lại, bên tai thường xuyên vang lên tiếng gào thét của Rùa Đen.

- A, lần này phải lâu tới như vậy sao!?

Miệng nhỏ của Mễ Nặc khẽ nhếch.

- Nó sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Hồ Tiên nhíu mày.

Rùa Đen là nền tảng của thành Huyền Vũ, nếu như Rùa Đen xảy ra chuyện thì thành Huyền Vũ sẽ bị 'phế'.

- Yên tâm đi, không có việc gì đâu.

Mục Lương tự tin nói.

- Vậy là tốt rồi.

Nghe vậy, trong lòng Hồ Tiên và những người khác thoáng thả lỏng một chút.

Hồ Tiên tươi cười như hoa nói:

- Được rồi, mau vào trong thay quần áo đi, nhìn ngươi như vậy thật là quá thảm thiết.

- Ừ, ta đi đây.

Mục Lương cười đi vào cung điện.

Nửa giờ sau, anh tắm rửa xong, đổi quần áo sạch sẽ đi ra cung điện.

Dưới chân vẫn còn chấn động, cho thấy Rùa Đen vẫn còn tiếp tục tiến hoá.

Ong ong ong ~~~

Trà Thụ Tinh Thần phát động Lĩnh Vực Tinh Thần, tỷ vạn ánh sao rơi xuống, bao phủ toàn bộ Nội Thành, xoa dịu nỗi bất an trong lòng dân chúng.

- Bây giờ nhìn mới giống dáng vẻ không bị thương.

Mễ Nặc bưng trà nóng đi tới rồi đặt trước mặt Mục Lương.

Anh tiếp nhận ly trà rồi chậm rãi uống một ngụm.

- Ngươi có đói bụng không?

Mễ Nặc lại quan tâm hỏi.

- Có một chút.

Mục Lương nhếch môi cười yếu ớt.

- Vậy để ta đi làm ăn ngon cho ngươi!

Mễ Nặc tươi cười như hoa nói.

- Đi đi.

Mục Lương giơ tay gãi chiếc mũi tinh xảo của cô gái tai thỏ.

Mễ Nặc vui vẻ trở lại cung điện, bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Mục Lương ngẩng đầu nhìn lên Trà Thụ Tinh Thần, anh còn cần thêm ba tỷ điểm tiến hóa nữa thì mới có thể tiến hoá Trà Thụ Tinh Thần lên đến cấp 11.

Thời gian chậm rãi trôi qua, bầu trời càng ngày càng tối.

Khi Lĩnh Vực Tinh Thần kết thúc, ánh trăng máu lại bao phủ thành Huyền Vũ một lần nữa.

Hai mắt của Mục Lương sáng lên, anh hơi chuyển động suy nghĩ rồi thi triển năng lực mới:

- Vặn Vẹo Trọng Lực!

Gợn sóng vô hình khuếch tán ra bên ngoài rồi bao phủ toàn bộ khu Trung Ương.

- Phạm vi lớn hơn nhiều so với Lĩnh Vực Trọng Lực.

Mục Lương nâng mi mắt lên.

Anh nhìn về phía ánh trăng máu, hơi chuyển động suy nghĩ, nơi mà ánh mắt hắn có thể nhìn tới thì trọng lực nhanh chóng bị bóp méo, không gian bên trong thị giác cũng bắt đầu vặn vẹo.

Ánh trăng máu dao động như nước, rất giống dáng vẻ gió cuốn lấy tàn vân.

- Ánh trăng cũng có thể bị vặn vẹo sao...

Tròng mắt màu đen của Mục Lương trở nên thâm thúy, trong lòng có thật nhiều suy nghĩ.

Vặn Vẹo Trọng Lực thật ra là một loại trọng lực khác biệt, nó tác động lên vật thể cùng với không gian, từ đó đạt đến hiệu quả biến dạng.

Nói một cách chính xác, đây là một ứng dụng sâu hơn của trọng lực.

Xoắn trọng lực không chỉ có thể làm biến dạng vật thể, mà còn có thể làm biến dạng không gian, từ đó vặn vẹo sự tồn tại của các năng lượng thể, khí thể, quang ảnh, chất lỏng.

Mục Lương suy nghĩ một chút rồi giơ tay lên, hơi chuyển động suy nghĩ, nguyên tố nước ngưng kết và hóa thành sương mù lơ lửng trên không trung.

Tiếp theo hắn thi triển năng lực Sáng Lấp Lánh, ánh sáng nhanh chóng chiếu rọi Khu Vực Trung Ương.

- Vặn Vẹo Trọng Lực!

Năm ngón tay của Mục Lương khép lại, vặn vẹo tia sáng trên bầu trời.

Sau khi ánh sáng bị khúc xạ rồi đi qua màn sương nước, một cầu vồng bảy sắc hình tròn được hình thành tại không trung Khu Vực Trung Ương.

- Thật sự làm được rồi.

Khóe môi của Mục Lương cong lên, anh thành công tạo ra cầu vồng thông qua việc vặn vẹo tia sáng.

- Mục Lương, đó là cái gì vậy?

Hồ Tiên bước ra cung điện, ngẩng đầu nhìn cầu vồng bảy màu, đôi mắt màu đỏ rực ánh lên sự kinh ngạc.

- Cầu vồng.

Mục Lương ôn hòa hỏi:

- Trước kia ngươi chưa từng thấy sao?

- Chưa.

Hồ Tiên chậm rãi lắc đầu, cảm thán một tiếng:

- Nó thật xinh đẹp...

- Ngươi chưa thấy qua cũng là chuyện dễ hiểu thôi!

Mục Lương giật mình nói.

Ở thế giới này, bầu trời bị che chắn bởi một tầng mây dày, ánh nắng muốn xuyên qua chiếu xuống mặt đất là điều rất khó khăn.

Lúc ban ngày, chỉ có chút ít ánh nắng xuyên thấu tầng mây, cộng thêm việc thiếu thốn nước mưa, tự nhiên là khó mà tạo thành cầu vồng.

Hồ Tiên nhìn về phía Mục Lương, kinh ngạc hỏi:

- Cầu vồng được hình thành như thế nào?

- Tạo nhiều bọt nước nhỏ bên trong không khí, sau đó để tia sáng xuyên qua giọt nước, thông qua sự khúc xạ và phản xạ…... Như vậy là có thể tạo thành cầu vồng.

Mục Lương dịu dàng giải thích.

-.... Nghe không hiểu.

Hồ Tiên co giật khóe miệng, ánh mắt sâu kín liếc nhìn anh.

- Ha ha ha, tóm lại là, muốn tạo ra cầu vồng thì cần phải có nước và ánh sáng.

Mục Lương giải thích đơn giản.

- Ừ.

Hồ Tiên ngẩng đầu lên, khao khát nói:

- Nếu cầu vồng có thể mãi mãi lưu lại thì tốt biết mấy.

Mục Lương ôn hòa lên tiếng:

- Sau này ngươi muốn nhìn thì ta làm cho ngươi xem.

Anh hiểu rằng phụ nữ lúc nào cũng muốn giữ lại tất cả những sự vật tốt đẹp.

- Được, ngươi nói đó.

Hồ Tiên nở nụ cười quyến rũ.

………..

Bóng đêm chậm rãi tan biến, ánh trăng máu cũng biến mất, bầu trời trở nên sáng sủa hơn một chút.

Hống hống hống ~~~

Rùa Đen gầm nhẹ, trong đôi mắt màu lục thúy có chút mệt mỏi, quá trình tiến hóa của nó đã gần kết thúc.

Mục Lương từ trên trời giáng xuống và xuất hiện trước mắt Rùa Đen.

- Sắp kết thúc rồi.

Anh giơ tay chạm lên đầu Tiểu Huyền Vũ, hơi chuyển động suy nghĩ, móm cho nó một trăm ngàn điểm tiến hóa.

- Hống hống hống~~~

Rùa Đen chậm rãi nghiêng đầu, muốn gần gũi với anh một chút.

- Ha ha ha.

Mục Lương đưa tay vuốt hàm dưới của Tiểu Huyền Vũ, cười sang sảng nói:

- Ngươi bây giờ đã quá lớn rồi.

Nó chớp mắt vài cái, nhưng vẫn nhẹ nhàng dụi đầu vào anh.

- Thật là.....

Mục Lương dở khóc dở cười, cơ thể bị đẩy lùi về phía sau mấy chục mét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận