Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1312: Bao Giờ Chúng Ta Tới Kênh Sương Mù?



Trong thư phòng, Mục Lương vừa kết thúc đại hội báo cáo công tác trở về, giờ phút này, anh mới được ngồi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ken két…

Cửa thư phòng bị đẩy ra, Ba Phù bưng trà nóng tiến vào, nhẹ nhàng đặt ở bên tay phải Mục Lương.

Ba Phù cúi người mềm nhẹ nói:

- Thành chủ đại nhân, tiểu thư Bạch Sương đang ở ngoài cửa.

Mục Lương nâng chén trà lên nhấp một chút, bình tĩnh nói:

- Cho cô ấy vào đi.

- Vâng.

Ba Phù giòn tan lên tiếng.

Bên ngoài thư phòng, Bạch Sương đang bồi hồi đứng, thuỷ triều hư quỷ vừa đi qua, cô đã khẩn cấp muốn hỏi Mục Lương một chút xem khi nào bọn họ sẽ tới kênh Sương Mù.

- Chắc hắn không lừa ta đâu?

Cô cắn môi dưới, trong lòng đầy nỗi muộn phiền.

Ken két…

Ba Phù từ thư phòng đi ra, dịu dàng nói:

- Tiểu thư Bạch Sương, đại nhân mời ngươi đi vào.

- Được.

Bạch Sương nhẹ thở một hơi.

Cô gật đầu với Ba Phù, rồi ngẩng đầu ưỡn ngực bình tĩnh tiến vào bên trong thư phòng, nhưng sau khi thấy Mục Lương, cô lại cảm thấy như có cửu tứ thức đang đè xuống cái đầu kiêu ngạo của mình.

Mục Lương nhìn cô gái tóc tím, khóe môi mang cười nói:

- Tiểu thư Bạch Sương, mời ngồi đi.

- Vâng.

Bạch Sương ngồi xuống đối diện Mục Lương, đôi mắt màu tím nhìn chăm chú vào anh, không hiểu sao trái tim cô lại đập nhanh hơn vài phần

Ba Phù bưng trà nóng tới, đặt xuống trước mặt cô gái tóc tím.

Mục Lương nhấp một ngụm trà nóng, ôn hoà nói:

- Nhìn cô có chút khẩn trương.

- Hả, có sao?

Bạch Sương cười gượng hai tiếng.

Mục Lương cười cười, anh đã đại khái đoán ra vì sao Bạch Sương đến đây.

- Có chuyện gì cứ nói đi.

Anh dựa thân thể ra phía sau, ánh mắt bình tĩnh nhìn chăm chú vào cô gái tóc tím.

Bạch Sương nghiêm mặt hỏi:

- Mục Lương các hạ, ta muốn hỏi một chút khi nào chúng ta sẽ xuất phát tới kênh Sương Mù?

Mục Lương thầm nghĩ một câu quả nhiên.

Sau đó anh bình tĩnh nói:

- Nếu không có bất ngờ, ta đoán khoảng mười lăm ngày nữa chúng ta sẽ xuất phát.

- Mười lăm ngày!

Bạch Sương nhăn mày, hỏi:

- Không thể nhanh hơn một chút sao?

Mục Lương lắc đầu, bình thản nói:

- Mười lăm ngày đã rất nhanh rồi, có quá nhiều thứ cần chuẩn bị.

- Được rồi.

Bạch Sương thầm than một hơi, chỉ hy vọng cha và mẹ đừng quá lo lắng cho mình.

Mục Lương ôn hoà trấn an:

- Yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ đi kênh Sương Mù, nhanh thôi.

- Ta tin tưởng Mục Lương các hạ.

Nói xong Bạch Sương đứng lên, trịnh trọng thi lễ.

Mục Lương mỉm cười, nếu thật sự tin tưởng, cô còn tới đây thăm dò sao?

Đúng lúc ấy, cửa phòng lần thứ hai bị gõ vang.

Cộc cộc cộc…

- Mục Lương.

Âm thanh của Ly Nguyệt truyền vào trong phòng.

- Các hạ có việc bận vậy ta đi trước.

Bạch Sương gật đầu ra hiệu.

Khóe môi Mục Lương mang cười, anh cũng vẫy tay với cô.

Ken két…

Cô gái tóc tím mở cửa rời khỏi thư phòng, gật đầu chào hỏi với cô gái tóc bạch kim, sau đó cũng không quay đầu lại, cứ thế rời đi.

Ly Nguyệt nhìn theo bóng dáng cô gái tóc tím, trong lòng tràn đầy tò mò, cô ấy tới đây làm gì?

- Tại sao không tiến vào?

Mục Lương cười hỏi.

- Đến đây.

Ly Nguyệt lấy lại tinh thần, cất bước đi vào bên trong thư phòng.

Mục Lương nhìn cô gái tóc bạch kim, rõ ràng nói:

- Cô ấy tới hỏi ta khi nào sẽ đi kênh Sương Mù.

Ly Nguyệt ngẩn ra, cô hiểu, sau khi Mục Lương phát hiện ra nghi hoặc của cô, anh đã cố ý giải thích, trong lòng cảm thấy rất êm ái.

- Mục Lương, những nghiên cứu viên của Ốc Đảo đều lựa chọn lưu lại…

Ly Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Mục Lương, nói chuyện xảy ra ở tầng hai.

- Ta cũng đoán vậy.

Mục Lương tự tin cười.

Những nghiên cứu viên của Ốc Đảo đã ở lại khá lâu ở khu Trung Ương. Trong khoảng thời gian đó, anh hắn đã tặng họ không ít thứ tốt, làm mọi động tác thu mua lòng người, cho bọn họ biết cuộc sống ở thành Huyền Vũ cực kỳ tốt.

Tục ngữ có nói, từ nghèo biến giàu dễ, từ giàu biến nghèo khó. Chỉ sợ bọn họ không nhận chỗ tốt chứ không sợ sau khi nhận bọn họ lại quyết định rời đi.

- Kế tiếp chúng ta nên làm sao bây giờ?

Ly Nguyệt tò mò hỏi.

Mục Lương đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm cô gái tóc bạch kim, ôn hoà nói:

- Tìm người đi đàm phán cho bọn họ chính thức hợp nhất đi.

- Được.

Ly Nguyệt đỏ mặt đáp lời, lông mi mảnh mai nhẹ nhàng run rẩy, lực chú ý của cô đều đặt cả lên mặt Mục Lương.

Anh buông tay, ôm cô gái tóc bạch kim vào lòng, hô hấp dần trở nên dồn dập.

- Mục Lương...

Ly Nguyệt dán mặt lên ngực anh, âm thanh có chút run rẩy.

- Hử?

Hầu kết Mục Lương giật giật, âm có thanh chút trầm thấp.

Ly Nguyệt hơi hơi cúi đầu, nhỏ giọng hỏi:

- Có bị khôi giáp làm đau không?

Ngoại trừ khi nghỉ ngơi và ngủ, ngày thường cô đều mặc khôi giáp U Linh.

-...

Khóe mắt Mục Lương nhảy khiêu. Lời này có chút sát khí.

Mắt Ly Nguyệt lộ ra ý cười, cô nói sang chuyện khác nói:

- Còn một chuyện nữa, những người Mậu Đạt đó đã bắt đầu mua hàng hoá khắp nơi, xem ra chuẩn bị rời đi rồi.

- Ừm, vậy để cho bọn họ đi thôi.

Mục Lương không thèm để ý lên tiếng.

Ly Nguyệt khoác tay lên vai Mục Lương, nhẹ giọng hỏi:

- Muốn phái người đi theo hay không?

- Ngươi thấy ai thích hợp nhất?

Mục Lương đưa tay nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt xinh đẹp của cô gái tóc bạch kim.

Mấy người Mậu Đạt muốn quay về vùng đất mới, bên kia có rất nhiều thứ bọn họ chưa biết, phái người đi theo có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

- Tuyết Cơ.

Ly Nguyệt nhẹ nhàng phun ra một cái tên.

Mục Lương ngừng tay một chút, nhớ tới năng lực thức tỉnh của bách biến ma nữ, đúng là cô ấy rất thích hợp.

Ly Nguyệt ôn nhu nói:

- Cô ấy có thể biến thành bộ dáng người khác, lại mặc khôi giáp U Linh, ở trên thuyền chỉ cần cẩn thận một chút chắc sẽ không bị phát hiện.

- Ừm, ngươi đi kêu cô ấy đến đây, ta sẽ nói với cô ấy.

Mục Lương từ từ gật đầu.

Lấy thực lực của bách biến ma nữ, nếu chỉ phụ trách dạy diễn kịch thì đúng là không biết trọng dụng nhân tài.

- Được.

Ly Nguyệt gật đầu, có chút lưu luyến từ trên người Mục Lương đứng lên. Sau đó cô xoay người rời đi.

Hơn nửa giờ sau, cửa thư phòng bị gõ vang.

- Đại nhân?

Âm thanh quyến rũ của Tuyết Cơ truyền vào thư phòng.

- Vào đi.

Mục Lương nhíu mày nói.

Ken két…

Cửa thư phòng bị đẩy ra, Tuyết Cơ bước vào bên trong, tò mò hỏi:

- Thành chủ đại nhân, Ly Nguyệt nói ngài tìm ta?

- Ừm, có nhiệm vụ cho ngươi làm.

Mục Lương gật đầu, đưa tay ra hiệu cho bách biến ma nữ ngồi xuống.

Tuyết Cơ mang theo nghi hoặc, ngồi xuống trước mặt Mục Lương, đôi mắt lại đang lén lút đánh giá anh.

Anh cũng không nhiều lời vô nghĩa, đi thằng vào chủ đề:

- Ngươi đã biết về vùng đất mới ở đầu biên kia kênh Sương Mù chưa?

- Biết.

Tuyết Cơ hơi do dự gật đầu, trong lòng nhất thời có bao nhiêu suy đoán.

Mục Lương bình tĩnh nói:

- Trong Phố Buôn Bán có một đội mạo hiểm đến từ nơi đó, bọn họ sắp vòng quay về, ta muốn ngươi theo bọn họ cùng đi.

- Hả?

Tuyết Cơ trừng lớn đôi mắt đẹp, muốn cô tới vùng đất kia?

- Không muốn sao?

Mục Lương nhướng mày.

- Không phải...

Tuyết Cơ há miệng thở dốc.

Cô cười khổ nói:

- Thành chủ đại nhân, chỉ là ta cũng không quá hiểu biết về tân đại lục, phái ta qua đó làm gì?

- Chính vì không biết, mới cần phái người qua đó để thu thập tình báo.

Mục Lương lạnh nhạt nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận