Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2072: Ta, Đều Là Của Ta



- Ai da, đau ~~~

Linh Vận ăn đau mà hô một tiếng, buồn bực nói:

- Ngươi mau buông tay đi, lần nào gặp cũng véo má của ta.

Phó Kỵ Sĩ Trưởng nhìn hai người với vẻ mặt bình thản, mỗi lần gặp mặt hai vị công chúa đều rất ầm ĩ, từ nhỏ đến lớn đều là như vậy.

Bên kia, Phượng Nhi cũng đang ghé vào cửa sổ, đôi mắt dán chặt vào tán cây trên đỉnh đầu, sự tham lam và điên cuồng trong mắt gần như không thể che giấu được.

- Tìm được rồi, rốt cuộc tìm được, thật là khí tức sinh mệnh nồng đậm.

Cô ta tham lam hít sâu mấy hơi, ước gì có thể phá cửa sổ đi ra ngoài ngay lập tức.

Phượng Nhi nuốt nước bọt, đầu ngón tay đặt trên kính cửa sổ trắng bệch bởi vì quá dùng sức.

Đối với cô ta mà nói, Trà Thụ Sinh Mệnh tản mát ra nguyên tố sinh mệnh là cám dỗ trí mạng không cách nào kháng cự được.

- Phượng Nhi? Ngươi bị làm sao vậy?

Linh Vận nghi ngờ hô một tiếng.

Phượng Nhi lấy lại tinh thần, giấu kỹ sự tham lam và khát vọng nơi đáy mắt, quay đầu mờ mịt nói:

- A, ta không bị sao nha.

Linh Vận thanh thúy nói:

- Thật sao, mới vừa rồi ta thấy ngươi như sắp chảy nước miếng tới nơi.

Trong lòng Phượng Nhi khẽ nhúc nhích, giải thích:

- Đó là do ta nhìn thấy quả trên Thánh Thụ, chắc ăn rất ngon.

- A, trên cây có quả sao

Linh Vận chấn động tinh thần, vội vã nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đôi mắt đẹp của cô híp lại, nhưng bởi vì quá xa nên chỉ thấy được một mảng màu xanh lục, không thể nhìn thấy Quả Sinh Mệnh giữa các cành lá.

Phượng Nhi giải thích:

- Điện hạ phải thi triển ma pháp Ngắm thì mới nhìn thấy được.

Map pháp Ngắm tương tự như ma pháp Thiên Lý Nhãn, có thể nhìn thấy chỗ rất xa.

- Thôi thôi, ta không xem đâu.

Linh Vận bĩu môi nói.

- Ong ong ong ~~~

Xe lửa giảm tốc độ rồi chậm rãi lái vào trạm xe lửa Chủ Thành.

- Các hành khách chú ý, xe lửa đã lái vào trạm xe lửa Chủ Thành, xin tất cả hành khách mang vật phẩm tùy thân chuẩn bị xuống xe...

Trong xe lại vang lên lời nhắc nhở thứ hai của nhân viên phục vụ, vừa dứt lời thì một phút sau xe lửa đã dừng ở bên cạnh sân ga.

Toàn bộ cửa xe lửa mở ra.

Linh Vận vội vã đứng lên, cảm thán nói:

- Cuối cùng cũng tới nơi rồi, thành Huyền Vũ này quá lớn.

- Còn lớn hơn lần trước mà ta tới.

Lăng Hương nhận đồng nói.

Mọi người lần lượt xuống xe, đi theo bảng hướng dẫn tới cửa ra.

Sau khi đến đại sảnh trạm thì sẽ có nam nhân viên tiến lên chào đón.

Tiếp viên này nhẹ nhàng nói:

- Hoan nghênh mọi người đến Chủ Thành, tất cả đều tới tham gia đại điển kiến quốc sao?

- Đúng vậy.

Tề Nhĩ Nạp nhàn nhạt gật đầu.

- Xin hãy lấy ra thiệp mời.

Nhân viên công tác mỉm cười nói.

Tề Nhĩ Nạp lấy ra thiệp mời, sau khi nhân viên này kiểm tra không có vấn đề thì mới thu hồi.

- Mời các vị đi theo ta, chỗ ở đã được sắp xếp xong xuôi.

Hắn giơ tay ra hiệu, đi trước dẫn đường.

- Cộp cộp cộp ~~~

Tề Nhĩ Nạp và những người khác đuổi theo, vừa đi vừa ngắm nhìn bốn phía, bị hấp dẫn bởi cảnh đường phố phồn hoa ở Chủ Thành.

- Nơi đây thật sự rất đặc biệt.

Linh Vận chớp mắt, cô nhìn màn hình quảng cáo khổng lồ ở bên ngoài trạm xe lửa đang phát các loại quảng cáo.

Màn hình quảng cáo chính là tivi phiên bản phóng to, nhưng mà nó không có cùng trung xu máy xử lý và chảo ăn-ten liên tiếp, chỉ có thể lặp đi lặp lại video quảng cáo đã được cài đặt sẵn.

Ngoại trừ màn quảng cáo thì còn có rất nhiều áp-phích tuyên truyền phim điện ảnh, phim truyền hình, đồ trang điểm, ma cụ cuộc sống v.v…

- Cộp cộp cộp ~~~

Đám người đi theo nam nhân viên tới một tòa nhà lầu dùng để tiếp đãi khách mới, căn cứ vào số người để an bài phòng ở.

- Ta muốn ở chung một phòng với Lăng Hương.



Linh Vận vội vàng nói.

- Đúng vậy, đúng vậy.

Lăng Hương lập tức gật đầu lia lịa.

- Vậy được thôi.

Nhân viên công tác mỉm cười gật đầu, điều chỉnh phòng ở một lần nữa.

Trước khi rời đi, hănns nhắc nhở một câu:

- Các vị hãy nghỉ ngơi thật tốt, đại điển kiến quốc sẽ diễn ra vào ngày mốt, đến lúc đó sẽ có người tới thông báo cho mọi người.

- Ta biết rồi.

Lăng Hương phất tay.

Linh Vận lẩm bẩm:

- Ngày mốt chính là đại điển kiến quốc, như vậy chẳng phải là cha ta sẽ đến trễ sao, nếu ngồi Phi Ngô qua đây thì chắc có thể tới kịp.

Tề Nhĩ Nạp bình thản nói.

- Cũng đúng, tốc độ của Phi Ngô rất nhanh.

Linh Vận yên tâm gật đầu.

Phi Ngô là ma thú phi hành cấp 8 của vương thất Tề Nhĩ Vô, đồng thời nó cũng được xem như ma thú thủ hộ vương thất, tốc độ bay nhanh hơn ma thú phi hành bình thường rất nhiều.

- Chúng ta vào xem phòng đi.

Lăng Hương kéo Linh Vận trở về phòng, hết sờ soạng bên này rồi lại đụng chạm bên kia.

- Nghỉ ngơi một chút, tối nay lại đi ra ngoài dạo chơi.

Tề Nhĩ Nạp đứng ở cửa dặn dò.

- Vâng, cha.

Lăng Hương lên tiếng.

Phượng Nhi đứng ở một bên, nói:

- Điện hạ, ta muốn đi ra ngoài tìm xem nơi nào bán thức ăn?!

Linh Vận khoát tay, không thèm để ý mà nói:

- Đi thôi, nhớ về sớm một chút.

- Vâng.

Phượng Nhi cung kính gật đầu.

Phó Kỵ Sĩ Trưởng lạnh lùng nói:

- Nhớ kỹ, không được gây chuyện.

Phượng Nhi dừng bước, quay đầu lại rồi nói với vẻ mặt vô tội:

- Đại nhân, ta làm sao có thể gây sự chứ, chỉ là muốn đi dạo một chút thôi.



- Tốt nhất là như vậy.

Phó Kỵ Sĩ Trưởng hừ lạnh một tiếng.

Trong lòng Phượng Nhi oán thầm, trên mặt vẫn là thần sắc vô tội, nói:

- Đại nhân, nếu như ngươi thật sự lo lắng thì có thể cùng đi với ta nhưng mà.

- Không có hứng thú.

Phó Kỵ Sĩ Trưởng lạnh lùng nói.

- Ồ…

Phượng Nhi nhẫn nhịn không trợn trắng mắt, xoay người rời đi nhà lầu.

Cô ta đi dọc theo con phố tới trước, bảng hướng dẫn ven đường nói cho cô ta biết phía trước đó chính là khu nhà ở Chủ Thành.

- Cộp cộp cộp ~~~

Phượng Nhi ngước mắt nhìn lên Trà Thụ Sinh Mệnh khổng lồ, tần suất hô hấp đều tăng nhanh, vội vàng hấp thu khí tức sinh mệnh trong không khí.

- Thật là thoải mái...

Phượng Nhi nhẹ giọng lẩm bẩm, muốn nhìn Thánh Thụ thành Huyền Vũ, chuẩn bị cho hành động phía sau.

- Ta, những thứ này đều là của ta.

Phượng Nhi nhếch miệng cười, tham lam nhìn về phía Trà Thụ Sinh Mệnh.

Cô ta đột nhiên cảm nhận được gì đó mà quay đầu nhìn về phía sau, người đi đường rất nhiều, không hề có gì kì lạ.

- Chẳng lẽ là ảo giác sao?

Phượng Nhi cau mày lại, cô ta luôn cảm giác có ai đó đang giám sát mình.

Cô ta cảnh giác, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà đi về phía trước, trong đầu xoay chuyển hàng trăm suy nghĩ, quyết định lúc sau tìm thời gian tới gần Thánh Thụ, hôm nay phải kiềm chế lại, không thể ra tay.

Trong thư phòng tại cung điện.

Mục Lương cầm con dấu đỏ, lần lượt đóng xuống từng phần văn kiện trên bàn.

- Cộp cộp cộp ~~~

Những văn kiện này đều có liên quan tới việc phát triển Vệ Thành, tuy hiện tại Vệ Thành đã giao cho những người quản lý nhưng vẫn còn một ít vấn đề quan trọng cần anh gật đầu mới được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận