Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 768: Không Dám Có Suy Nghĩ Dòm Ngó Thành Huyền Vũ Nữa



Đại An Ti liếc mắt năm cái rương gỗ lớn, đưa tay ra hiệu:

- Trong rương là cái gì?

- Tinh thạch hung thú.

Giọng của Vũ Thạch khó chịu lên tiếng.

- Mở ra, ta cần kiểm tra một lượt mới có thể vận chuyển vào thành.

Khuôn mặt của Đại An Ti nghiêm túc nói.

- Phiền toái như vậy?

Mặt Vũ Thạch lộ tia không vui.

Đại An Ti bình tĩnh nói:

- Đây là quy củ vào thành của thành Huyền Vũ, bất kỳ người nào đều giống nhau.

- Vậy hãy nhanh kiểm tra tra đi!

Vũ Thạch không nhịn được khoát tay.

Vì thực lực thấp hơn, lão cũng không dám phát tác, chỉ có thể nhịn.

Hiện tại, lão thầm nghĩ lập tức mang tinh thạch đi giao nộp, sau đó, để Man Thú Hoang Cổ mau rời đi.

Đại An Ti vung tay lên, nhân viên công tác Huyền Không Các vội vã đi lên trước, cảnh giác mở ra năm rương gỗ lớn.

Sau khi rương gỗ mở ra, đập vào mi mắt bọn họ là tinh thạch chồng chất đầy ắp.

Tim của nhân viên công tác đập nhanh hơn, hô hấp bọn họ trở nên dồn dập, chẳng bao giờ một lần được nhìn thấy nhiều tinh thạch như vậy.

Sắc mặt Đại An Ti nghiêm túc dặn dò:

- Đều kiểm tra cẩn thận.

- Vâng.

Nhân viên công tác lấy lại tinh thần, bắt đầu kiểm tra cẩn thận rương gỗ.

Bọn họ lấy ra một phần tinh thạch hung thú, kiểm tra trong rương gỗ.

Tốn gần mười lăm phút, sau khi bảo đảm không có giấu vũ khí và hàng cấm, mới để lại một phần tinh thạch kia trở về rương gỗ.

- Đại Tổng Trưởng, không có vấn đề.

Nhân viên đăng ký trở lại bên cạnh Đại An Ti, báo cáo tình huống.

- Ừm, vậy các ngươi có thể vào thành.

Đại An Ti thoả mãn gật đầu

- Vậy đi thôi.

Sắc mặt Vũ Thạch đen thui nói.

- Đi theo ta.

Đại An Ti xoay người đi về cầu thang ở Thiên Môn Lâu. Vũ Thạch và một đám hộ vệ đuổi kịp, đám người xuyên qua Thiên Môn Lâu và Huyền Không Các. Đi tới trước Sơn Hải Quan. Cầm Vũ đi xuống từ Sơn Hải Quan, bình tĩnh nói:

- Kiểm tra rồi chứ?

- Vâng.

Đại An Ti nhún vai tỏ vẻ đã ổn, xoay người dọc theo cầu thang đi trở về.

- Xe ngựa đã chuẩn bị xong, hộ vệ đã chờ ở chỗ này!

Giọng của Cầm Vũ lạnh nhạt mở miệng. Âm thoại rơi xuống, hộ vệ Trung Ương có mặt ở chỗ này đi lên trước, chuẩn bị tiếp nhận rương gỗ trên tay hộ vệ Vũ thị.

- Gia chủ.

Hộ vệ Vũ thị thay đổi sắc mặt

- Đưa cho bọn họ.

Sắc mặt của Vũ Thạch đen lại như đít nồi trả lời một câu.

Hộ vệ Vũ thị liếc nhau, không thể làm gì khác hơn là buông rương gỗ ra, lui ra phía sau hai bước nhường ra một vị trí.

Hộ vệ khu Trung Ương đi lên trước, bắt đầu khiêng rương gỗ lên, đồng thời áp giải Vũ Mộng và Vũ Điền.

- Đi thôi, vào thành.

Lúc này, Cầm Vũ mới xoay người, dẫn đầu đi vào pháo đài Sơn Hải Quan.

Sắc mặt của Vũ Phó trắng bệch, theo sát Vũ Thạch, bước lộn xộn xuyên qua pháo đài Sơn Hải Quan, đi vào khu Phố Buôn Bán.

Lúc này, Phố Buôn Bán rất vắng vẻ, cửa hàng ở đây đều đang lắp đặt thiết bị, chỉ có bận rộn các thợ sửa chữ bận rộn.

Vũ Thạch nghiêng đầu nhìn, kiến trúc Phố Buôn Bán, mặt đất sạch sẽ lại ngay ngắn, thật tốt hơn nhiều so với thành Ngự Thổ.

Đoàn người xuyên qua Phố Buôn Bán, đi tới Úng Thành

- Phó quân trưởng!

Thủ vệ Úng Thành giơ tay lên chào bằng tiêu chuẩn nhà binh một cái.

- Ừm.

Cầm Vũ thuận miệng đáp.

Sau khi đi vào Úng Thành, cô nhìn thấy xe ngựa đậu ở ven đường.

- Lên xe đi!.

Cầm Vũ dừng bước lại, nhìn Vũ Thạch đưa tay ra hiệu.

Vũ Thạch liếc mắt nhìn Lợn Tám Răng Nanh kéo xe, nhìn hộ vệ Trung Ương chăm chú, mới cùng Vũ Phó lên xe ngựa,

Hộ vệ Trung Ương cũng khiêng rương gỗ đặt lên xe ngựa, Vũ Mộng và Vũ Điền cũng bị trói ở ghế ngồi.

Sau đó, nhóm hộ vệ Trung Ương chia làm hai hàng, canh giữ ở hai bên xe ngựa.

- Xuất phát.

Cầm Vũ hạ đạt mệnh lệnh, sau đó xoay người ngồi ở cửa xe, giữ thùng xe.

Hộ vệ Trung Ương lái xe giật giây cương một cái, khống chế Lợn Tám Răng Nanh lôi kéo trước xe ngựa vào thành.

Xe ngựa chạy vội trên đường chính ngoại thành, đi vào nội thành.

Trong xe, Vũ Phó tựa ở cạnh cửa sổ, nhìn cảnh tượng xẹt qua cực nhanh, trợn cả mắt lên.

- Gia chủ, Man Thú Hoang Cổ này cũng quá lớn!

Hắn thán phục lên tiếng.

- Hừ!

Vũ Thạch lạnh rên một tiếng, nhưng cũng không cách nào phủ nhận thành Huyền Vũ thực sự rất lớn.

Xe ngựa chạy với tốc độ nhanh ở trên đường phố hơn nửa canh giờ, cổng nội thành mới tiến vào tầm mắt mọi người.

- Cái này cũng quá lớn...

Vũ Thạch thu hồi ánh mắt nhìn thẳng.....

Xe ngựa không gặp trở ngại, chạy nhanh nửa giờ, khoảng cách này, đủ để lượn quanh ba vòng thành Ngự Thổ.

Dưới tình huống Cầm Vũ lộ ra khuôn mặt, xe ngựa lái vào nội thành, không khí đột nhiên trở nên thoáng đãng hơn.

- Gia chủ, thật nhiều cây xanh!

Vũ Phó kinh hô một tiếng, bên ngoài toa xe dày đặc cây xanh, làm cho hô hấp hắn dồn dập.

Hắn chưa từng thấy qua nhiều cây xanh như vậy, hơn nữa mỗi một cây đều rất tốt, hình dáng xanh biếc khiến người ta hoa mắt.

Vũ Thạch đã ngồi thẳng thân thể, nửa gương mặt đều dán trên cửa sổ xe, đáy mắt lão phản chiếu màu xanh.

- Làm sao lại có nhiều cây xanh như vậy...?

Hô hấp lão trở nên nặng nề, có hơi hoài nghi hai mắt của mình.

- Gia chủ, thực vật xanh này cũng quá nhiều!!

Vũ Phó cả người nằm ở trên cửa sổ xe, tầm mắt đều nhìn về phía mảng cây xanh.

Vũ Thạch đứng lên, đi tới nơi cửa xe, đưa tay dùng sức đẩy ra cửa khoang xe.

Bên ngoài buồng xe, Cầm Vũ cảnh giác lên, con mắt màu xanh của cô nhìn chằm chằm Vũ Thạch.

- Chớ khẩn trương, ta chỉ là nhìn phong cảnh thành Huyền Vũ.

Vũ Thạch vội vàng giải thích, không muốn tạo thành hiểu lầm.

- Ngắm đi.

Cầm Vũ lui lại một bước, nhường ra vị trí cửa xe.

Vũ Thạch đi về phía trước hai bước, nhìn quanh hoàn cảnh nội thành, thực vật nơi nơi khiến cho lão thất thần hồi lâu.

Sau khi lấy lại tinh thần, lão nhịn không được hỏi:

- Tại sao thành Huyền Vũ lại có nhiều cây xanh như vậy?

Cầm Vũ nhìn lão một cái, trầm mặc không nói.

Vũ Thạch bĩu môi, cũng không để ý.

Lúc này, sắc trời đã tối xuống.

Xa xa trên Trung Ương, Trà Thụ Tinh Thần đã đến thời điểm thi triển Lĩnh Vực Tinh Thần.

Ông ~~

Sau một khắc, tỷ vạn ngôi sao sáng lên, chiếu sáng toàn bộ nội thành, bao phủ một tầng ánh sáng màu vàng dưới mặt đất.

- Đó là cây gì vậy?

Vũ Thạch ngửa mặt lên, dưới ánh sáng của vô số ngôi sao bao phủ xuống, khiến đôi mắt đen thẳm của lão cũng thay đổi thành màu vàng.

- Thánh Thụ thành Huyền Vũ.

Cầm Vũ thuận miệng giải thích một câu.

- Thoạt nhìn rất không tầm thường.

Vũ Thạch líu lưỡi, đáy mắt lão lóe lên một tia tham lam rồi biến mất, vội vã loại bỏ suy nghĩ dòm ngó dưới đáy lòng mình.

Lão cũng không dám lại có ý đồ với thành Huyền Vũ, nếu không lần sau rất có thể sẽ là toàn bộ thành Ngự Thổ chôn theo.

Qua hơn mười phút, xe ngựa chạy càng ngày càng xa, đi vào khu vực Trung Ương

Đạp đạp đạp...

Cuối cùng, xe ngựa dừng trước cổng Trung Ương.

Cầm Vũ trước tiên bước xuống xe, hộ vệ lại dời rương gỗ xuống xe, đồng thời áp giải Vũ Điền và Vũ Mộng, đi về hướng Trung Ương.

- Đi đi.

Cầm Vũ liếc mắt nhìn Vũ Thạch.

Vũ Thạch hít sâu một hơi, trầm mặt đuổi kịp bước chân của Cầm Vũ, cũng đi vào khu vực Trung Ương

...........

Bạn cần đăng nhập để bình luận