Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1123: Đại Hội Báo Cáo Công Tác



- Ta không tới chậm chứ?

Hồ Tiên uốn éo đi vào nhà ăn.

Mễ Nặc đứng lên, tươi cười như hoa tiếp đón:

- Chị Hồ Tiên, mau ngồi xuống ăn tối cùng mọi người đi!

Lúc này, cô gái tai thỏ rất vui vẻ, cô rất thích nhìn cảnh tượng náo nhiệt như thế này.

Hồ Tiên nhàn nhạt đi tới bên cạnh Mục Lương rồi ngồi xuống, cô nhấp một ngụm canh nóng, nhất thời cảm thấy toàn bộ cơ thể trở nên ấm áp.

- Ngươi vừa đi đâu thế?

Mục Lương thuận miệng hỏi một câu.

- Chị Thấm Lan đi Cục Quản Lý, ta giúp chị ấy đi sắp xếp nhà ở cho Khải Na.

Hồ Tiên quyến rũ đáp.

- Vừa ăn vừa nói.

Mục Lương ôn hòa nói.

Hồ Tiên gật đầu, nghiêng đầu hỏi:

- Mục Lương, ngươi dự định cải tạo Ngoại Thành như thế nào?

- Việc cải tạo Ngoại Thành không vội, trước mắt việc cần ưu tiên hàng đầu là mở rộng quy mô trồng trọt.

Mục Lương bình thản lên tiếng.

- Còn tiếp tục mở rộng quy mô trồng trọt sao?

Hồ Tiên chợt ngừng nhấm nuốt một lát.

Phải biết rằng, hiện giờ rau xanh trong thành Huyền Vũ đã có rất nhiều, đủ cho người cả thành ăn mỗi ngày.

- Ừ, nhưng thủy triều Hư Quỷ sắp kéo tới, vì để để phòng nên chúng ta phải trữ đồ ăn càng nhiều càng tốt.

Mục Lương bình thản nói.

Khi thủy triều Hư Quỷ bùng nổ, đến lúc đó còn muốn an ổn trồng trọt rau xanh là chuyện không thể nào.

Không ai biết trước được ngày mai sẽ phát sinh cái gì, cho nên vì để tránh xuất hiện vấn đề thiếu hụt đồ ăn, thành Huyền Vũ cần trữ đủ đồ ăn từ sớm.

- Thì ra là vậy...!

Hồ Tiên như suy nghĩ gì đó rồi gật đầu.

- Trước tiên nên gia tăng quy mô trồng trọt của lúa mì, khoai lang đỏ và bắp.

Mục Lương quyết định.

Lúa mì, khoai lang, bắp là những món có thể bảo quản thời gian dài, hơn nữa còn có thể gia công thành nhiều loại tinh bột khác nhau, như vậy thời gian tồn trữ sẽ kéo dài lâu hơn.

Nghĩ tới đây, Mục Lương nhớ tới mình còn phải xây thêm vài kho lúa để tồn trữ lương thực.

- Ngươi quyết định là được rồi.

Hồ Tiên quyến rũ nói.

Mục Lương gật đầu, nhìn về phía Vệ Ấu Lan nói:

- Được rồi, ngày mai chúng ta sẽ tổ chức hội nghị báo cáo công tác, thông báo mọi người tới tham gia.

Anh còn có rất nhiều chuyện phải sắp xếp, nhân tiện mượn đại hội báo cáo để công đạo luôn một thể.

- Vâng.

Vệ Ấu Lan ngoan ngoãn gật đầu, nhớ kỹ lời dặn dò của anh.

Hồ Tiên chớp chớp đôi mắt đỏ rực, cười híp mắt hỏi:

- Mục Lương, bây giờ Nội Thành và Phố Buôn Bán cách nhau quá xa, có phải ngươi nên cân nhắc làm cho ta kiện linh khí phi hành không?

Sau khi Rùa Đen tiến hóa, nếu như ngồi xe ngựa từ Nội Thành chạy đến Phố Buôn Bán sẽ phải mất gần một đến hai giờ.

Mục Lương suy nghĩ một chút, ôn hòa nói:

- Tốc độ của linh khí phi hành cũng không quá nhanh, ta sẽ sắp xếp Ong Thợ cho ngươi sử dụng.

- Như vậy cũng được, chắc sẽ thoải mái hơn ngồi xe ngựa.

Hồ Tiên chậm rãi gật đầu.

- Nói đến Phố Buôn Bán, các con đường cũng cần phải xây dựng lại lần nữa.

Mục Lương nói rõ ràng.

Lần này, Rùa Đen tiến hóa gây ra động tĩnh rất to lớn khiến cho vài con đường chính ở Ngoại Thành đều sụp đổ.

Trừ cái đó ra, các tuyến đường dẫn tới khu vực Nhà xưởng, các thị trấn, khu gieo trồng, Trường Học và những nơi khác đều bị tê liệt.

- Ngươi vất vả nhiều rồi.

Hồ Tiên vươn tay nhéo đùi của anh một cái.

Mục Lương cười một tiếng, lòng can đảm của cô gái đuôi hồ ly càng lúc càng lớn.

Nói đến con đường giao thông thì anh lại nghĩ tới xe lửa, không biết chị em Lê Nhã nghiên cứu như thế nào rồi.

Muốn thành Huyền Vũ trở thành một thể thống nhất thì giao thông rất quan trọng.

Chờ đến lúc Rùa Đen tiến hóa đến cấp 12, hình thể của nó sẽ lại lớn hơn gấp mười lần, đến lúc đó tầm quan trọng của phương tiện giao thông cỡ lớn như xe lửa mới thể hiện ra ngoài.

Nghĩ tới đây, Mục Lương lại cảm thấy đau đầu, muốn để Rùa Đen tiến hóa đến cấp 12 cần tới một trăm tỷ điểm tiến hóa.

Mà bây giờ anh mới chỉ có sáu tỷ điểm tiến hóa, kế tiếp còn phải tiến hóa Trà Thụ Tinh Thần, Thủy Tinh Ngư và những con thú thuần dưỡng khác.

Mục Lương dự định là ưu tiên tiến hóa Trà Thụ Tinh Thần lên cấp 11.

Tiếp đó sẽ lợi dụng Lĩnh Vực Tinh Thần lớn hơn phối hợp với Rùa Đen để cải tiến chất lượng đất tại khu vực mới ở Ngoại Thành.

- Ngươi đang nghĩ gì thế, còn lộ ra vẻ mặt buồn bực thế kia.

Hồ Tiên kinh ngạc hỏi.

- Một chút việc nhỏ mà thôi.

Mục Lương mỉm cười, tiếp tục thưởng thức bữa tối.

- Vâng.

Đôi mắt màu đỏ rực của Hồ Tiên lóe sáng, âm thầm suy đoán anh ấy đang suy nghĩ cái gì.

………

Từ sáng sớm, nội thành thành Huyền Vũ, đã khôi phục lại sự náo nhiệt ngày xưa.

Lần cải tạo thứ sáu này của thành Huyền Vũ, cũng không ảnh hưởng quá nhiều tới dân chúng trong nội thành.

Ken két… Lợn Tám Răng Nanh kéo xe ngựa đứng ở ngoài cửa lớn của khu Trung Ương. Cửa thùng xe mở ra, Đại An Ti và Cầm Vũ từ trên xe bước xuống.

Gần như cả ngày hôm nay, hai người đều ở trong quân doanh và ba cứ điểm, rất ít có thời gian trở lại khu Trung Ương. Lần này tới đây, vì tham gia đại hội báo cáo công tác.

- Cuối cùng, cũng tới rồi.

Đại An Ti thở ra một hơi dài.

Con đường từ Sơn Hải Quan tới Nội thành chưa được hoàn thiện, vẫn còn rất gồ ghề xóc nảy.

Xe ngựa một đường đi tới, lúc bình thường chỉ cần một, hai giờ đã tới nơi thì hiện tại cần tới gần ba tiếng rưỡi đồng hồ, khiến cho hai người suýt chút nữa đã bay mất bữa sáng.

- Tới cung điện trước đi.

Cầm Vũ gỡ xuống mũ giáp lôi đình, cất bước đi vào Trung Ương.

- Đại nhân, chờ ta với.

Đại An Ti vội vàng đi theo.

Hai người lên thang vận chuyển đi vào tầng tám khu Trung Ương, sau đó vô cùng quen thuộc đi vào cung điện, thẳng hướng phòng hội nghị. Bên trong phòng hội nghị, Vân Hân vừa mới lau xong bàn.

Cô thấy hai người tiến vào, ôn nhu ra hiệu nói:

- Hai vị cứ ngồi trước đi, hội nghị sẽ bắt đầu lúc tám giờ, vẫn còn nửa giờ nữa.

- Được.

Cầm Vũ lên tiếng, cô bước tới tự tìm một vị trí cho mình.

Cô hầu gái nhỏ rời khỏi phòng hội nghị, không bao lâu sau, cô ấy đã bưng trà nóng đặt phía trước mặt hai người.

- Các ngươi tới sớm như vậy?

A Đát Trúc đi vào phòng hội nghị, nhẹ giọng chào hỏi.

- Cũng vừa đến.

Cầm Vũ gật đầu ra hiệu.

Cô gái tóc bạc kéo ghế ra ngồi xuống, lại đem bản ghi chép công việc và bút than đặt lên mặt bàn, sau đó im lặng chờ đợi những người khác đến.

Đạp đạp đạp......

Tiếng bước chân vội vã truyền đến, Vưu Phi Nhi chạy chậm vào phòng họp, may mắn cô không dẫm phải chân của mình.

- Ơ, chỉ có ba người thôi sao?

Vưu Phi Nhi thở hổn hển sửng sốt, hai đuôi ngựa song lưng cô theo quán tính đung đưa ra phía trước.

Đại An Ti cười hỏi:

- Ngươi có nhớ lầm thời gian họp không?

- Không phải tám giờ sao?

Vưu Phi Nhi chớp chớp con ngươi màu vàng.

- Tiểu thư Phi Nhi, hội nghị bắt đầu lúc chín giờ.

Vân Hân che miệng cười trộm nói.

- A?

Vưu Phi Nhi ngừng chân một chút, ủ rũ nói:

- Ta lại nhớ lầm thời gian......

Cô cúi đầu xuống, kéo theo hai lọn tóc đuôi ngựa rủ xuống người.

- Đến sớm cũng tốt, sẽ khiến thành chủ đại nhân kinh ngạc.

Vân Hân đặt một chén trà nóng xuống trước mặt cô gái tóc vàng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận