Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 563: Đi Dạo Thành Tương Lai

Cót két...
Cửa thư phòng bị đẩy ra, Ny Cát Sa và Ngôn Băng bước vào.
Hôm nay, hai cô gái mặc áo vải, không mặc Khôi Giáp U Linh, hôm nay là ngày nghỉ của các cô.
- Các ngươi không ra ngoài chơi à?
Mục Lương đặt bản vẽ trong tay xuống bàn, ngước mắt nhìn về phía hai cô gái.
Ny Cát Sa cởi khăn che mặt, cười nói:
- Chúng ta đang định đi dạo thành Tương Lai, tới đây hỏi ngươi có muốn đi cùng không.
- Ngươi có bận gì không?
Ngôn Băng nhẹ giọng hỏi.
- Có.
Mục Lương gõ gõ bản vẽ trên bàn.
- Vậy à.
Trong đáy mắt của Ny Cát Sa và Ngôn Băng Nhãn hiện lên một tia mất mát.
Mục Lương cong môi cười, nói:
- Nhưng các ngươi tới thật đúng lúc, ta cũng đang nghĩ tới việc đi dạo thành Tương Lai.
- Thật sao?
Đôi mắt xanh của Ny Cát Sa sáng lên, trên khuôn mặt quyến rũ hiện lên sự vui mừng.
- Đương nhiên rồi.
Mục Lương đáp.
Anh khẽ nhúc nhích ý niệm, phát động năng lực ‘Mộc Phân Thân ’.
Trong ánh mắt kinh ngạc của hai cô gái, một Mục Lương thứ hai đột ngột ‘mọc ra’, giống bản thân y như đúc.
- Đi thôi, chúng ta đi dạo.
Mộc Phân Thân bình tĩnh nói.
Bản thể của anh cần phải tọa trấn thành Huyền Vũ, nếu không chỉ cần Rùa Đen có một tí biến hóa, như vậy thành Huyền Vũ sẽ bị phá hủy hơn phân nửa.
- Cái này.... đây là năng lực gì vậy?
Ny Cát Sa hoảng sợ, lắp bắp hỏi, đôi mắt màu xanh trợn tròn.
Ngôn Băng cũng giật mình không kém, nhìn không chớp mắt.
- Năng lực mới, bây giờ ta có thể đi dạo phố cùng các ngươi rồi.
Mục Lương ôn hòa nói.
- Năng lực này quá tuyệt vời!
Ny Cát Sa cảm thán một tiếng.
- Đi thôi.
Mộc Phân Thân Mục Lương lộ ra một nụ cười tương đối cứng đờ, cất bước đi ra ngoài.
- Ta gọi người chuẩn bị xe ngựa.
Ngôn Băng nói khẽ.
Mục Lương ngăn cản:
- Không cần, chúng ta đi dạo phố, không phải đi thị uy.
- Ngươi nói đúng, ngồi xe ngựa quá rêu rao, như vậy dạo phố sẽ rất bất tiện.
Ny Cát Sa nhận đồng gật đầu.
- Ừ.
Ngôn Băng lên tiếng.
Ba người rời khỏi cung điện.
- Các ngươi muốn đi đâu?
Ngải Lỵ Na chạm mặt ba người bên ngoài cung điện, cô đang muốn đi báo cáo công tác.
- Đi dạo thành Tương Lai, ngươi có muốn đi cùng không?
Mục Lương nhẹ giọng hỏi.
- Được.
Đôi mắt màu hồng của Ngải Lỵ Na sáng lên, thanh thúy nói:
- Các ngươi chờ một chút, ta đi cất văn kiện.
- Ừ.
Mục Lương lên tiếng.
Cô gái tóc hồng chạy vào cung điện, nhanh chóng đi về phía thư phòng.
Cót két...
Ngải Lỵ Na đẩy cửa bước vào, ngay sau đó sững sờ.
- Ài ài ài... Mục Lương! Không phải ngươi đang đứng bên ngoài cung điện sao?
Cô kinh ngạc lên tiếng, đôi mắt màu hồng trợn tròn.
- Đó là Phân Thân của ta.
Mục Lương mỉm cười nói.
- Phân Thân?
Ngải Lỵ Na mờ mịt hỏi, dấu hỏi đầy đầu.
Mục Lương không khỏi cười một tiếng, giải thích:
- Ngươi cứ xem hắn là một phiên bản khác của ta.
- Úc úc, làm ta sợ muốn chết!
Ngải Lỵ Na thở ra một hơi, giận trách:
- Ta còn tưởng rằng mình bị hoa mắt rồi.
Cô giao tư liệu trong tay cho Mục Lương:
- Đây là khen thưởng phát cho đội hộ vệ Khu Vực Trung Ương tháng này, cần ngươi nhìn một chút.
- Ta sẽ xem qua.
Mục Lương đặt văn kiện xuống.
- Vậy ta...
Ngải Lỵ Na chớp chớp đôi mắt màu hồng.
- Đi đi, khu Trung Ương có nhóm An Kiệt Lạp, Ti Toa Lệ trông coi rồi.
Mục Lương mỉm cười nói.
An Kiệt Lạp, Ti Toa Lệ và Y Vưu biết rõ công việc thường ngày của đội Ám Sát U Linh Chiến Thuật, hiện giờ cả ba đã là thành viên chính thức, tiếp nhận rất nhiều công việc của Ly Nguyệt và Ngải Lỵ Na.
- Ừ.
Ngải Lỵ Na hoạt bát nở nụ cười, quay người hưng phấn rời đi thư phòng.
Mục Lương khẽ cười, cầm văn kiện nhìn lướt qua, sau đó ký tên nơi góc dưới bên phải, tỏ vẻ đồng ý việc phát phần thưởng này.
Ngải Lỵ Na rời đi cung điện, nhìn thấy anh đang chờ bên ngoài, vẻ mặt có chút quái dị.
- Có phải nhìn thấy hai Mục Lương nên cảm thấy không quen?
Ny Cát Sa cười trêu chọc.
- Nào chỉ là không quen, suýt nữa làm ta sợ muốn chết, các ngươi còn không thèm nhắc nhở ta.
Ngải Lỵ Na phồng miệng giận trách.
- Chúng ta cũng bị dọa hết hồn.
Ngôn Băng chớp mắt trả lời.
- Từ từ rồi sẽ quen thôi.
Phân Thân Mục Lương bình tĩnh nói.
Ngải Lỵ Na nhăn mũi, đánh giá Mục Lương trước mắt, chân thành nói:
- Mặc dù ngươi có dáng dấp giống anh ấy, nhưng ngươi lại cho ta cảm giác rất khô khan, không có... Linh hồn.
- Dù sao cũng là Phân Thân, không thể hoàn toàn giống nhau được.
Phân Thân Mục Lương nhún vai.
- A.
Ngải Lỵ Na mím môi, cô có thể ghi chuyện này vào du ký mạo hiểm không?
Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng bác bỏ, việc này liên quan đến năng lực và bí mật của Mục Lương, không thể viết linh tinh.
- Đi thôi.
Phân Thân Mục Lương bình tĩnh nói.
Dưới chân anh xuất hiện một tấm lưu ly trong suốt, nâng ba cô gái lên, thi triển Khống Chế Trọng Lực.
Bốn người bay lên không trung, ra ngoài thành.

- Thực sự rất tiện lợi.
Ny Cát Sa nhìn cảnh vật nhanh chóng lui về phía sau ở dưới chân mình, cảm thán một tiếng.
Sau năm phút, bốn người đáp xuống bên ngoài thành Tương Lai, lưu ly lập tức tan rã trong nháy mắt.
Ngải Lỵ Na ẩn thân, đi theo ba người Mục Lương.
- Đi thôi.
Phân thân của anh cất bước về trước, tới gần nơi dừng chân thương nhân hành bên ngoài thành Tương Lai.
Đạp đạp đạp...
Ny Cát Sa nhíu mày, giơ tay đè khăn che mặt lại, nhỏ giọng nói:
- Nơi này có mùi thật là khó ngửi.
Đây là nơi dừng chân của thương nhân hành hoang, bởi vì không có nhà vệ sinh, người có ba việc gấp, bên ngoài lều da, nhà gỗ, chỗ nào cũng có thể tùy ý giải quyết, trải qua một thời gian dài thì khu vực này đã biến đổi hương vị.
- Đi nhanh một chút, ở đây không có gì đẹp.
Phân Thân Mục Lương cũng nghiêm mặt bước nhanh.
- Phân Thân cũng có khứu giác sao?
Ny Cát Sa hạ thấp giọng hỏi.
- Đương nhiên rồi.
Phân Thân Mục Lương nhàn nhạt đáp.
- Thật là thần kỳ!
Ny Cát Sa chớp mắt cảm thán.
Bốn người đi đến thành Tương Lai, thuận lợi tiến vào nội thành.
Hôm nay, người trong thành Tương Lai đông hơn trước một chút, nguyên nhân vì Phố Buôn Bán thành Huyền Vũ, đại đa số người đều muốn đi Phố Buôn Bán.
Đạp đạp đạp...
Mấy người Mục Lương đi dạo trong thành Tương Lai, ngước mắt đánh giá ba bộ hài cốt Man Thú Hoang Cổ cực lớn.
- Không biết mớ xương cốt này có thể chế tạo thành Linh khí hay không?
Ny Cát Sa giơ tay gõ vào hài cốt màu xám trắng của Man Thú Hoang Cổ.
- Có lẽ là được.
Phân Thân Mục Lương nhàn nhạt đáp.
Mấy người vừa đi vừa ngắm phong cảnh thành Tương Lai, ngoại trừ hài cốt Man Thú Hoang Cổ cực lớn thì đã không còn thứ gì đáng xem.
- Phong cảnh không đẹp, nhưng thật ra có không ít người bày quán bán hàng.
Phân Thân bình tĩnh nói.
Đường đi của thành Tương Lai rất rộng rãi, hai bên đường có rất nhiều người bày quán bán hàng, có thể giao dịch đủ loại vật phẩm.
Mỗi quầy hàng cơ hồ đều có bán da thú và tài liệu hung thú.
Mọi người cũng có thể giao dịch nước, đồ ăn hoặc linh khí.
- Chúng ta qua đó nhìn một chút không?
Ngôn Băng quay đầu hỏi.
- Ừ, có lẽ sẽ tìm được đồ tốt.
Phân Thân của anh cất bước đi tới một quầy hàng gần đó, nơi này giao dịch tài liệu hung thú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận