Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2504: Cứu Người

- Lão tổ chết rồi sao?

Sắc mặt của Bạch Sương càng thêm tái nhợt, tin dữ đến đột ngột khiến đầu cô nhất thời trống rỗng.

- Ừm, nếu như không nhờ lão tổ thì tất cả chúng ta đều phải chết.

Quốc vương Hải Đinh cúi đầu.

Vương hậu hít sâu mấy hơi, đè nén sự bi thương trong lòng xuống, bình tĩnh nói:

- Trước mắt cần mau chóng cứu người, đừng lãng phí thời gian.

- Ta cũng đi hỗ trợ.....

Đôi mắt của Bạch Sương chứa đầy nước mắt, mang theo Kỵ Sĩ hộ tống tham gia việc tìm kiếm cứu nạn.

Cô nức nở nói:

- Mục Lương, nếu như Mục Lương ở đây thì tốt rồi...

- Ông ~~~

Bên trong Phố Buôn Bán, một cánh Cửa Truyền Tống tỏa sáng, vòng xoáy trong cửa cấp tốc xoay tròn, ngay sau đó một đôi chân bước ra.

Mộc Phân Thân Mục Lương xuất hiện ở bên trong Phố Buôn Bán.

- Xem ra mình tới chậm rồi.

Mộc Phân Thân Mục Lương nhẹ giọng lẩm bẩm, cơ thể biến mất tại chỗ, khi xuất hiện lại đã ở bên ngoài Phố Buôn Bán.

Vừa rồi trước khi Bạch Sương rời khỏi thành Tát Luận thì cô đã dùng Trùng Cộng Hưởng liên lạc với Khu Vực Trung Ương vương quốc Huyền Vũ, thỉnh cầu người của vương quốc Huyền Vũ tới trợ giúp bọn họ.

Mộc Phân Thân Mục Lương bay lên không trung, nhìn chăm chú vào phế tích dưới chân, đôi mắt thâm thúy tỏa sáng.

- Ông ~~~

Gợn sóng vô hình cấp tốc khuếch tán và bao trùm toàn bộ thành Tát Luận, Lĩnh Vực Sinh Mệnh và Lĩnh Vực Trọng Lực cùng lúc xuất hiện.

- Ầm ầm ~~~

Phòng ốc sụp đổ bay lên, lộ ra dân chúng bị vùi lấp bên dưới, Lĩnh Vực Sinh Mệnh giúp bọn họ giảm bớt thống khổ, duy trì một hơi thở.

- Mục Lương!

Bạch Sương vội vã ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, tuy nước mắt nhòe mi nhưng mà cô vẫn chắc chắn đó là Mục Lương.

- Thật đúng là Mục Lương.

Nét uể oải trên mặt quốc vương Hải Đinh lập tức vơi bớt rất nhiều.

Mộc Phân Thân Mục Lương liếc nhìn hắn một cái, mười ngón tay khẽ co giật, đá và tạp vật lơ lửng bay ra khỏi khu vực thành Tát Luận, khiến cho công tác tìm kiếm cứu nạn trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Bạch Sương nói với hai mắt đẫm lệ:

- Mục Lương, cám ơn ngươi.

- Vua Hư Quỷ đâu rồi?

Mộc Phân Thân Mục Lương từ trên trời giáng xuống, rơi vào trước mặt Bạch Sương.

Bạch Sương nức nở nói:

- Vua Hư Quỷ bị lão tổ tự bạo giết chết rồi....

Ánh mắt của Mộc Phân Thân Mục Lương lấp lóe, nhàn nhạt nói:

- Tự bạo sao, có quyết đoán.

Hắn âm thầm tính toán, Vua Hư Quỷ còn sống chỉ còn lại bốn con, bản thể bên kia đã tìm được con tiếp theo, chẳng mấy chốc thì có thể đánh chết toàn bộ.

Bạch Sương nhìn Mộc Phân Thân Mục Lương với ánh mắt khẩn cầu, khóc thút thít nói:

- Mục Lương, mau cứu bọn họ.

- Người đã chết thì ta không thể cứu được.

Mộc Phân Thân Mục Lương trầm giọng nói.

- Vậy ngươi hãy cứu những người bị thương, có thể cứu được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Bạch Sương vội vàng nói.

- Tốt.

Mộc Phân Thân Mục Lương ừ một tiếng rồi bay lên không trung, tạo ra Lĩnh Vực Sinh Mệnh lần nữa, cứu trị dân chúng trong thành Tát Luận.

Đối với người thường thì Lĩnh Vực Sinh Mệnh cấp 12 chính là cọng rơm cứu mạng.

- Khụ khụ ~~~

Trong phế tích, Y Phù Lâm đẩy ra tấm ván gỗ trên người, chật vật bò dậy, cát bụi trên người rớt xuống theo từng động tác của cô.

Cô mờ mịt nhìn thành Tát Luận biến thành phế tích, mái tóc màu xám đầy bụi bặm.

Khi Hư Tứ Vương công kích thành Tát Luận thì cô đang chạy trốn cùng với đám đông, chỉ là còn chưa kịp chạy ra khỏi thành Tát Luận thì đã bị dư chấn do lão tổ Hải Đinh tự bạo lan đến, sau đó chôn vùi ở bên dưới phòng ốc sụp đổ.

May mà lúc ấy cô đang đứng gần cửa thành nên mới không bị dư chấn tự bạo đánh chết, chỉ là bị một ít vết thương nhẹ.

Y Phù Lâm há mồm nhìn phế tích trước, không phát ra được âm thanh nào.

- Ách ~

Cô trợn mắt, vươn tay ấn yết hầu, nhưng mà vẫn không thể nói được bất kỳ câu nào.

- Ông ~

Gợn sóng vô hình khuếch tán bao phủ cơ thể của cô, nguyên tố sinh mệnh tiến vào trong người cô bé, chữa trị những tổn thương trong cơ thể.

Trên mặt của Y Phù Lâm lộ ra thần sắc thoải mái, nhưng khi cô mở miệng nỗ lực muốn nói thì đều kết thúc bằng thất bại.

- Nơi đây còn có một người sống!

Một giọng nói kinh ngạc và vui mừng truyền đến, Kỵ Sĩ tìm kiếm cứu nạn đã phát hiện cô bé.

Y Phù Lâm nhìn Kỵ Sĩ chạy tới, cơ thể khẽ run, cô đã được cứu sao?

Kỵ Sĩ quan tâm hỏi:

- Ngươi không sao chứ?

- Ách ~

Y Phù Lâm mở miệng nỗ lực muốn trả lời, cuối cùng chỉ có thể phát ra một âm tiết khàn khàn.

- Ngươi không thể nói chuyện à?

Kỵ Sĩ sửng sốt một chút, cho rằng thiếu nữ bị câm bẩm sinh.

Hắn an ủi:

- Không sao, Vua Hư Quỷ đã bị giết chết rồi, hiện tại ngươi đã an toàn.

- Ách ~

Y Phù Lâm trừng mắt, vươn tay chỉ vào yết hầu, muốn biểu đạt vấn đề của mình.

- Ừ ừ, ta biết ngươi không thể nói, không sao cả.

Kỵ Sĩ tiếp tục trấn an.

Hắn xoay người lại chỉ về phía Phố Buôn Bán, nói:

- Ngươi có thể tới Phố Buôn Bán, nơi đó có thức ăn và nước uống, ta còn phải đi tìm kiếm những người khác.

Y Phù Lâm nghe vậy an tĩnh lại, nhìn chăm chú vào Kỵ Sĩ rời đi, còn có rất nhiều người cần hắn.

Cô bé nhìn về phía Phố Buôn Bán, cửa chính Phố Buôn Bán đã mở ra, dân chúng may mắn còn sống sót đều dìu dắt nhau vào trong.

- Ách ~

Cô ngẩng đầu nhìn trời, nơi đó có một bóng dáng đang tản ra ánh sáng xanh, vừa rồi cô được đắm chìm trong ánh sáng xanh kia, cảm giác cơ thể ấm áp hơn nhiều.

Càng ngày càng có nhiều người được cứu ra, người bị thương đều được đưa vào Phố Buôn Bán để an trí chỗ ở.

Trong phế tích, Bạch Sương giơ tay lên thi triển ma pháp hệ thủy cuốn lấy đất cát trước mặt, lộ ra thi thể bị vùi lấp ở phía dưới.

Hai mắt của cô bé đỏ bừng, đây không biết là cỗ thi thể thứ mấy mà nàng tìm được.

- Không thể khóc, vẫn còn có nhiều người cần ta.

Bạch Sương hít một hơi thật sâu, đi tìm kiếm những người sống sót.

Lúc này, cô gái tóc vàng tím chẳng khác gì một người dân chạy nạn, quần áo xinh đẹp trên người đã sớm bị bụi bặm nhuộm thành màu đen, nhưng mà cô không rảnh lo vẻ ngoài, chỉ biết nỗ lực tìm kiếm người sống sót.

Trên không trung, Mộc Phân Thân Mục Lương toàn lực thi triển Lĩnh Vực Sinh Mệnh, như vậy có thể tăng thêm vài phần sinh cơ cho những người bị vùi lấp dưới phế tích.

Hắn ra lệnh mở cửa Phố Buôn Bán để lấy chỗ an trí cho người bị thương, đây là vì cứu người, đồng thời cũng có thể tích lũy danh tiếng cho vương quốc Huyền Vũ.

Dệt hoa trên gấm có rất ít người nhớ kỹ, nhưng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi lại dễ dàng khiến người ta nhớ một đời.

Trong phế tích, quốc vương Hải Đinh ngồi ngơ ngẩn.

Vương thành vương quốc Hải Đinh biến thành phế tích, lão tổ tự bạo mang đi Vua Hư Quỷ, số người tử thương vượt qua năm mươi ngàn, mọi chuyện đều khiến hắn bi thống không thôi.

- Cha, ngươi đang làm gì vậy?

Bạch Sương đỏ mắt hỏi.

Quốc vương Hải Đinh ngẩng đầu, nói với giọng khàn khàn:

- Ta đang suy nghĩ làm thế nào để trùng kiến thành Tát Luận.

- Cha, trước tiên phải lo cứu người đã, chuyện trùng kiến thành Tát Luận hiện tại không quan trọng.

Bạch Sương lắc đầu, dùng mu bàn tay lau bụi trên mặt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận