Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2325: Rết Trăm Chân. Tra Hỏi.

- Mềm mại, lại còn thơm, thật là đáng yêu.

Mễ Nặc cọ má vào Thú Kim Lưu Bốn Tai, hoàn toàn bị chinh phục bởi sự đáng yêu của nó.

Nguyệt Thấm Lan chớp chớp đôi mắt màu xanh nước biển, ưu nhã hỏi:

- Cho nên ngươi ra ngoài vài ngày chỉ mang một mình nó trở về?

- Còn có nó.

Mục Lương vươn tay, một con Rết Trăm Chân bò ra từ ống tay áo.

Ngô Công dài hai mươi centimet, toàn thân là Bách Túc màu xanh dương, đây là thú thuần dưỡng thứ hai mà Mục Lương tìm được ở trên hòn đảo thần bí.

Rết Trăm Chân là ma thú cấp 3.

- Vậy coi như không có phí công.

Nguyệt Thấm Lan lùi lại một bước, cách xa con Rết Trăm Chân kia.

Đáy mắt của Mục Lương hiện ra ý cười, dùng ý niệm bảo nó trở về trong tay áo.

Mễ Nặc ôm lấy Thú Kim Lưu Bốn Tai, yêu thích không buông tay, hỏi:

- Mục Lương, tối nay ta có thể ôm nó ngủ không?

- Được, nhưng nhớ là phải tắm cho nó trước khi lên giường.

Mục Lương nói không chút để ý.

- Anh anh ~~~

Thú Kim Lưu Bốn Tai quơ quơ lỗ tai, nhìn anh với ánh mắt luyến tiếc rời đi.

- Nghe lời, ta sẽ không lấy mạng của ngươi.

Mục Lương dở khóc dở cười, vươn tay nhéo lỗ tai của Tiểu Lục, đút cho nó ba trăm điểm tiến hóa.

- Anh anh ~~~

Thú Kim Lưu Bốn Tai thỏa mãn híp mắt lại, hoàn toàn thả lỏng mặc cô gái tai thỏ ôm đi.

Mục Lương nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan, bình thản hỏi:

- Trong vương quốc có xảy ra chuyện gì không?

Cô giơ tay lên vén tóc mai, ưu nhã cười nói:

- Vẫn bình thường như mọi ngày thôi, mọi việc đều trong tầm kiểm soát.

- Ta biết ngay là vương quốc Huyền Vũ không thể không có ngươi mà.

Mục Lương ôn hòa nói.

Đôi mắt đẹp của Nguyệt Thấm Lan cong cong, gắt giọng:

- Đừng khen ta, ngươi mau vào trong nghỉ ngơi đi.

- Ha ha ha, tốt.

Mục Lương thấy buồn cười, cất bước đi vào trong cung điện, thuận miệng hỏi:

- Những người khác đâu rồi?

Nguyệt Thấm Lan giải thích:

- Tất cả mọi người đều có việc làm, tối nay mới trở về.

- Hi Bối Kỳ và Phi Nhan không có lười biếng à?

Mục Lương cười hỏi.

Nguyệt Thấm Lan mỉm cười nói:

- Tuy rằng thường ngày hai người họ ham chơi, nhưng nếu nói về công việc thì vẫn rất nghiêm túc.

- Ừm, ngươi nói không sai.

Mục Lương cất bước đi về phía thư phòng.

Vừa tới trước cửa thư phòng thì anh chợt dừng bước, chân mày cau lại.

- Có chuyện gì vậy?

Nguyệt Thấm Lan khó hiểu hỏi.

- Mộc Phân Thân đã xảy ra chuyện rồi.

Mục Lương bỏ lại một câu rồi đổi hướng xoay người đi về phía hậu hoa viên.

Nguyệt Thấm Lan nghe vậy không khỏi biến sắc, vội vã đi theo.

Hai người vội vã đi tới hậu hoa viên, bước nhanh về phía Trà Thụ Sinh Mệnh khổng lồ.

Khi cả hai tới trước Trà Thụ Sinh Mệnh, toàn bộ thoạt nhìn vẫn như bình thường, không có biến hóa dị dạng.

Mục Lương vươn tay chạm vào thân cây, nhắm mắt lại cảm thụ Trà Thụ Sinh Mệnh.

- Ông ~~~

Sau vài hơi thở, Mục Lương vung tay lên, một mảng đốm sáng xanh lớn bị kéo ra khỏi Trà Thụ Sinh Mệnh.

Từng đốm sáng xanh ngưng tụ chung một chỗ, cuối cùng biến thành Mộc Phân Thân.

Hắn thoạt nhìn rất suy yếu, làn da bên ngoài đầy vân gỗ, trông cứ như là sắp biến trở lại thành một thân cây.

Nguyệt Thấm Lan hỏi với giọng điệu ngưng trọng:

- Tại sao hắn lại biến thành dáng vẻ như vậy chứ?

Mục Lương chạm đầu ngón tay vào trán của hắn, ký ức nhanh chóng truyền tới, những gì phát sinh với hắn lập tức ùa vào trong đầu anh.

Anh mở mắt ra rồi thở dài một hơi, vẻ mặt ngưng trọng nói:

- Mộc Phân Thân gặp ba con Hư Quỷ Thánh giai, tuy là đánh thắng bọn hắn nhưng phân thân cũng bị hao tổn rất nghiêm trọng.

- Ba con Hư Quỷ Thánh giai!

Con ngươi màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan lập tức co rút lại.

- Còn có một con Hư Quỷ gọi là Hư Quỷ Hoàng.

Mục Lương lạnh giọng nói.

- Hư Quỷ Hoàng là gì?

Nguyệt Thấm Lan hỏi.

- Còn chưa có rõ ràng, phải hỏi lũ Hư Quỷ mới biết được.

Mục Lương nói rồi nhìn về phía Mộc Phân Thân, vươn tay tiếp quản không gian trong cơ thể hắn, lôi ba con Vua Hư Quỷ bị phong ấn ra ngoài.

Nguyệt Thấm Lan nhìn ba con Vua Hư Quỷ, không khỏi rùng mình một cái, khí tức Thánh giai khiến cô sợ hãi.

Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ, phong ấn Hư Cửu Vương và Hư Lục Vương rồi thu bọn hắn vào trong cơ thể, chỉ để lại Hư Bát Vương với thực lực đã sụt giảm rất nhiều.

- Vù vù vù ~~~

Tiếng xé gió truyền đến.

Mới vừa rồi đám người Ngải Lỵ Na và Ngôn Băng cảm nhận được khí tức Hư Quỷ nên vội vàng chạy tới hậu hoa viên, thấy được Hư Bát Vương với kích thước thu nhỏ.

- Mục Lương, có chuyện gì ở đây vậy?

Ngải Lỵ Na, Ngôn Băng và những người khác ngạc nhiên dò hỏi.

Mục Lương thuận miệng giải thích một câu:

- Đây là Hư Quỷ do Phân Thân của ta bắt mang về đây, mọi người không cần lo lắng.

………

Ngải Lỵ Na nghi ngờ hỏi:

- Tại sao Mộc Phân Thân bắt Hư Quỷ trở lại, đã xảy ra chuyện gì?

Mục Lương kể ngắn gọn chuyện phát sinh ở đại lục cũ.

Ngải Lỵ Na kinh ngạc thốt lên:

- Thì ra là còn có nhiều Hư Quỷ thực lực mạnh mẽ như vậy!

Nguyệt Thấm Lan nhíu mày, nói với giọng điệu ngưng trọng:

- Cuối cùng, Hư Quỷ Hoàng kia là như thế nào, nghe miêu tả của ngươi, đối phương giống như là có thân phận cực cao bên trong lũ Hư Quỷ.

- Hỏi một câu sẽ biết thôi.

Mục Lương nhìn về phía Hư Bát Vương đang ngủ mê man.

Anh giơ tay điểm chỉ đầu Hư Bát Vương, kích thích hắn tỉnh lại, đồng thời lại bao trùm thêm mấy tầng phong cấm.

Hư Bát Vương mở mắt ra, khi phát hiện Mục Lương đang đứng trước mình thì tròng mắt màu đỏ trừng lớn.

- Ngươi rất kinh ngạc khi nhìn thấy ta.

Mục Lương đạm mạc nói.

Hư Bát Vương khiếp sợ nói:

- Ngươi không chết!?

- Khiến ngươi phải thất vọng rồi.

Mục Lương nói với giọng điệu nhàn nhạt.

- Ngươi đáng chết, Huyết Thực hèn mọn.

Hư Bát Vương trợn mắt nhìn anh, trong lòng khiếp sợ không thôi.

Mục Lương lạnh nhạt nói:

- Người mà các ngươi liều mạng muốn giết thật ra chỉ là một phân thân của ta thôi.

- Cái gì? Phân thân!

Hư Bát Vương cả kinh thốt lên.

Mục Lương lạnh giọng hỏi:

- Nói cho ta biết, Hư Tộc là gì? Hư Hoàng lại là ai?

Sắc mặt khiếp sợ trên mặt Hư Bát Vương tiêu tan, nó nhìn chằm chằm mặt Mục Lương rồi nhếch miệng cười:

- Ngươi cầu ta đi, có lẽ ta sẽ nói cho ngươi biết.

- Phi!

Ngải Lỵ Na phun một bãi nước miếng vào dưới chân Hư Bát Vương, tức giận nói:

- Ngươi tính là thứ gì mà muốn bệ hạ chúng ta cầu ngươi, thần linh có tới đây thì cũng không thể!

-...

Gân xanh trên trán Hư Bát Vương phập phồng, nó nhìn chòng chọc vào cô gái tóc hồng, ánh mắt kia giống như ước gì có thể nuốt sống thiếu nữ.

- Trừng cái gì mà trừng?

Ngải Lỵ Na trừng lại Hư Bát Vương, rất có xu thế một lời không hợp lập tức ra tay.

- Bình tĩnh nào.

Mục Lương vỗ bả vai của cô gái tóc hồng.

Ngải Lỵ Na thở phì phò nói:

- Mục Lương, một tát đập chết hắn đi, quá phách lối.

- Được rồi, ta biết rồi.

Mục Lương vội vã trấn an.

Lúc này, Ngải Lỵ Na mới chịu lùi lại hai bước, vẫn phẫn nộ nhìn chằm chằm Hư Bát Vương.

Mục Lương nhìn chăm chú vào cặp mắt của Hư Bát Vương, lại hỏi lần nữa:

- Hư Quỷ Hoàng là ai?

Bạn cần đăng nhập để bình luận