Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 210: Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh Tiến Hóa Cấp Bảy

Khuôn mặt quyến rũ của Nguyệt Thấm Lan hiện lên một vệt đỏ ửng, lần đầu tiên chạm vào gò má của người đàn ông, còn có một chút râu ria cảm thấy vô cùng mới mẻ.
- Mục Lương, ta vào đây.
Âm thanh thanh thúy của Mễ Nặc ở ngoài cửa vang lên.
- Ta, ta đi trước đây.
Nguyệt Thấm Lan hốt hoảng rút tay ra.
Cô ngượng ngùng cúi đầu, nâng làn váy lên chạy ra ngoài.
Mễ Nặc bưng trà bước vào, nghi ngờ hỏi:
- Chị Thấm Lan tại sao lại vội vã như thế?
Cô với Nguyệt Thâm Lan đã ở chung được một khoảng thời gian, sau khi hai bên đã thân thuộc, cách xưng hô cũng thay đổi.
Điểm đó cũng làm cho Mục Lương cảm thấy thần kỳ, trước đây vẫn còn sợ hãi, nhưng sau khi quen biết lại gọi là 'chị chị em em', vô cùng thân mật.
- Cô ấy có thể là đã quên xử lí công vụ quan trọng nào đó.
Mục Lương mỉm cười nói.
- Cũng đã khuya lắm rồi, cô ấy còn phải làm việc sao?
Mễ Nặc ngạc nhiên, để ly trà lên trên bàn.
Cô nhìn bảng điêu khắc đã khắc được một nửa chân dung của chị gái, đáy mắt màu xanh hiện lên một tia cảm động.
- Đoán chừng rất nhanh sẽ hoàn thành.
Mục Lương chỉ có thể nói như vậy.
Cũng không thể nói Nguyệt Thấm Lan chỉ sờ mặt của anh một cái, xong liền xấu hổ chạy trốn.
Chuyện ấy cũng quá vô tội, quá mất mặt rồi.
Hơn nữa, sau khi nói xong, cô gái tai thỏ chắc chắn sẽ dựng tóc gáy.
- Cũng muộn rồi, ngươi hãy chú ý nghỉ ngơi.
Mễ Nặc quan tâm nói.
Cô cũng đã hiểu lúc ăn tối, tại sao Mục Lương lại nói đợi thêm hai ngày, hóa ra là anh vẫn luôn điêu khắc chân dung của chị gái.
- Sẽ nghỉ ngơi mà.
Mục Lương không từ chối sự quan tâm của cô gái tai thỏ.
Thể chất hiện tại của anh đừng nói là một đêm không ngủ, cho dù có mười ngày mười đêm không ngủ cũng đều không thành vấn đề.
- Ngươi đừng ngoài mặt thì nói nghỉ ngơi, nhưng lại không đi ngủ.
Mễ Nặc vểnh miệng lẩm bẩm.
Cô ở ngay bên cạnh phòng của Mục Lương, đêm khuya thường xuyên nhìn thấy ánh đèn bên phòng của anh vẫn còn sáng.
- Vậy tối nay ta sẽ đi ngủ sớm.
Mục Lương cảm thấy buồn cười.
- Thật sao?
Mễ Nặc đang giúp dọn dẹp phòng.
Nhặt cuộn giấy lên ném vào trong thùng rác.
Gom lại những mảnh gỗ vụn trên mặt đất, ngày mai không có người ở trong phòng thì mới có thể quét, như vậy bụi sẽ không dính lên người.
Cùng với bộ quần áo mà ngày mai Mục Lương muốn mặc, Mễ Nặc đều đã chuẩn bị sớm.
- Ngươi có thể giám sát ta.
Mục Lương nâng chén trà lên, cười dịu dàng rồi uống trà.
Anh yên lặng nhìn bộ dáng bận rộn của cô gái tai thỏ.
Phát hiện nếu như mình cứ tiếp tục như vậy, rất nhanh sẽ bị cô gái này nuôi thành một tên phế nhân.
Từ lúc bắt đầu tự lực gánh sinh, đến bây giờ thì là cơm đưa tới miệng, quần áo thì đưa đến tay.
Anh cũng không muốn đâu.
Trong lòng Mục Lương phát ra một câu cảm thán, cảm thấy bản thân rất mất mặt.
Nếu như bị huấn luyện viên trước kia nhìn thấy, nhất định sẽ chỉ vào mũi hắn mà nói: Ta thật sự vô cùng hâm mộ.
- Hừ hừ... ta đương nhiên sẽ giám sát ngươi.
Mễ Nặc tự tin, yêu kiều hừ hừ hai tiếng.
Cô nhìn thấy căn phòng lại được sắp xếp lại, hài lòng vỗ tay một cái.
- Ngươi cũng mau chóng nghỉ ngơi đi.
Mục Lương nhìn thấy tia mệt mỏi trên lông mày của cô gái.
- Ừm, vậy ta về trước đây.
Âm thanh thanh thúy của Mễ Nặc nói.
- Đi đi.
Mục Lương đưa mắt nhìn cô gái rời khỏi.
Kẽo kẹt...
Cửa phòng đóng lại.
- Tiểu Thiểm, tối nay sẽ để cho ngươi tiến hóa.
Mục Lương đặt chén trà xuống, bắt đầu tiến hóa động vật thuần dưỡng.
Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng là con của Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh, có thể cung cấp ánh sáng an toàn, vô cùng quan trọng đối với thành Huyền Vũ.
Ong ong ong...
Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh hưng phấn bay lên.
- Xuống đây đi.
Mục Lương xòe tay ra, làm cho Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh dừng lại.
Anh ra lệnh cho hệ thống:
- Hệ thống, tiến hóa Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh lên cấp bảy.
- Keng! Từ cấp bốn nâng lên cấp bảy, trừ một trăm vạn điểm tiến hóa.
- Keng! Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh tiến hóa thành công.
- Keng! Có kế thừa thiên phú Điều Khiển Nguyên Tố Ánh Sáng của Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh hay không?
- Kế thừa thiên phú.
Đôi mắt đen của Mục Lương hơi mở to.
Năng lực lên cấp của Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh, cư nhiên lại là Điều khiển nguyên tố ánh sáng.
- Keng! Điều Khiển Nguyên Tố Ánh Sánh đang trong quá trình thay đổi... đang thích ứng... hoàn tất truyền thừa.
Mục Lương cảm nhận được bắp thịt của cơ thể đang ngọ nguậy, đồng thời cơ thể đang được cường hóa.
Ong ong ong...
Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh đã hoàn thành tiến hóa rồi, từ một con bọ cánh cứng to gần bằng bàn tay, trở thành một con bọ cánh cứng màu vàng to gần hai mét, toàn thân là màu vàng kim.
Nếu như Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh mà ngây ngô đứng yên bất động, thì người khác sẽ tưởng là pho tượng bọ cánh cứng màu vàng đó.
- Ngươi đã không còn thích hợp ở trong phòng của ta.
Mục Lương vỗ nhẹ vào Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh cấp bảy.
Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh dài hai mét, ánh sáng từ mai của nó có thể chiếu sáng cả căn phòng.
Ong ong ong...
Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh run cánh lên.
- Được được... chờ ngươi sinh con xong, lại để nó đến giúp ta chiếu sáng.
Mục Lương cảm nhận được sự gấp gáp của Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh.
Bây giờ, Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh có thể sinh được hai con Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng cấp sáu, mười con Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng cấp năm, một trăm con Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng cấp bốn.
Sau đó, lại thêm Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng cấp thấp.
Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh không lọt nổi mắt xanh, cũng sẽ không sinh nữa.
Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng cấp thấp, là do Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng cao cấp khác phụ trách sinh sản.
....
Sáng sớm.
Trước pháo đài Thiên Môn Lâu, rất nhiều người xếp hàng để chuyển nhà.
Tất cả bọn họ đều là thuộc hạ thân thuộc của Y Lệ Y, bây giờ toàn bộ đều gia nhập vào thành Huyền Vũ, bắt đầu tiếp nhận tổ chức phân phối của thành trì này.
- Không biết là thành Huyền Vũ rốt cuộc có tốt hay không, chúng ta vừa xây nhà mới lại phải chuyển đi rồi.
- Chắc cũng không quá kém đâu, hôm qua không phải các ngươi đã đi xem Phố Buôn Bán rồi sao?
- Phố Buôn Bán không giống, đồ vật bên trong đắt như thế, chúng ta căn bản là không mua được.
Các thuộc hạ dồn dập bàn luận, đã phải chuyển đi chuyển lại nên sợ rồi.
Cuộc sống ở thành Thánh Dương mà bọn họ khao khát, trước vết xe đổ tàn khốc, đã cho bọn họ một kích nặng.
- Các vị, xin yên tâm.
Y Lệ Y lúc này thay một bộ thân váy liền áo.
Cô đứng ở cổng pháo đài Thiên Môn Lâu, phụ trách điều phối và trấn an nhân sự.
- Thiếu lâu chủ đại nhân.
Sau khi mọi người nhìn thấy cô xuất hiện, biểu tình khẩn trương đồn dập đã không còn, vẻ mặt lộ ra vẻ yên tâm.
- Thành Huyền Vũ còn tốt hơn so với trong tưởng tượng của mọi người.
Y Lệ Y mỉm cười nói.
Cô còn chưa được phân nhà, cũng chưa từng sống qua nghiêm túc ở thành Huyền Vũ một ngày nào.
Nhưng lúc sáng ở khu vực tạm thời đi ra, đi trên những con phố gọn gàng, trình độ môi trường của thành Huyền Vũ, cho dù có kém cũng chẳng kém hơn chỗ nào.
Môi trường này so với khu ổ chuột của thành Thánh Dương, không chỉ tốt hơn mấy chục lần.
- Thật vậy sao?
Có người không dám tin hô lên.
- Mọi người đi vào thì sẽ biết.
Y Lệ Y tránh qua, để cho mọi người tiến vào pháo đài Thiên Môn Lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận