Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2711: Da Của Trùng Thận Lâu

Ngôn Băng kể lại với giọng điệu nghiêm túc:

- Tát Khải là thương nhân vương quốc Tây Hoa, hắn đang rao bán da Trùng Thận Lâu, ta đi ngang qua thấy được nên mới tiến lại hỏi giá.

Tròng mắt màu đỏ rực của Hồ Tiên hơi híp lại, nở nụ cười lạnh lùng, nói:

- Thật là trùng hợp, chúng ta cần da Trùng Thận Lâu, hắn lại vừa vặn có trong tay, hơn nữa còn vừa vặn lấy ra giao dịch.

- Hẳn là cố ý, có thể là muốn bán được giá tốt.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu nhận đồng.

- Không sao, để ta đi gặp hắn một chút.

Hồ Tiên khẽ hất hàm lên.

Cô quyến rũ nói:

- Tát Khải phải không, ta biết hắn là ai, từng có mấy lần giao dịch với Thành Buôn Bán Sơn Hải.

Nguyệt Thấm Lan nghiêm túc nói:

- Ừm, vậy thì ngươi đi đi, mau chóng mang da Trùng Thận Lâu trở về, Mục Lương cần dùng tới.

- Yên tâm, một khi ta ra tay thì hắn sẽ đồng ý giao dịch.

Ánh mắt của Hồ Tiên lấp lóe.

Nguyệt Thấm Lan co giật khóe miệng một cái, nhắc nhở:

- Chớ ép giá quá nhiều, bằng không sẽ ảnh hưởng tới danh dự vương quốc chúng ta.

- Ta giống như là loại người sẽ làm chuyện như vậy sao?

Hồ Tiên giận trách cô gái ưu nhã.

- Giống.

Nguyệt Thấm Lan mỉm cười đáp.

- Ha ha ha, ngươi thật biết nói đùa.

Hồ Tiên cười đến cả người run rẩy.

Nguyệt Thấm Lan nhún vai, ở chung với nhau lâu như vậy, không ít thì nhiều cũng nên hiểu biết đối phương.

Hồ Tiên cười xong thì chớp mắt với cô gái ưu nhã, trấn an:

- Yên tâm đi, ta không sẽ dùng lực lượng của vương quốc Huyền Vũ để bức bách hắn.

- Ta biết ngươi có chừng mực, chỉ là nhắc nhở ngươi một câu thôi.

Nguyệt Thấm Lan cười đáp.

Hồ Tiên vén tóc ra sau, quyến rũ nói:

- Ừm, ta chuẩn bị một chút, sau đó đi tìm hắn nói chuyện.

- Chuẩn bị cái gì?

Nguyệt Thấm Lan buột miệng hỏi một câu.

Hồ Tiên đáp mà không quay đầu lại:

- Chỉnh sửa lại bảng giá buôn bán của vương quốc Huyền Vũ, nếu không được thì ta xem coi có nên hủy hợp tác với Tát Khải hoặc là không cho hắn giá ưu đãi nữa hay không.

Nếu như Tát Khải không có ý tốt, cố ý dùng Trùng Thận Lâu để nhân lúc cháy nhà mà hôi của, như vậy vương quốc Huyền Vũ sẽ không cho hắn giá ưu đãi nữa.

- ....

Đôi môi đỏ mọng của Nguyệt Thấm Lan mấp máy, chẳng lẽ cái này không phải là uy hiếp sao?

Cô suy nghĩ một chút, sau đó quyết định không can thiệp vào chuyện buôn bán, để cô gái đuôi Hồ Ly đi an bài là được.

Nguyệt Thấm Lan am hiểu việc quản lý, về phương diện buôn bán thì vẫn là Hồ Tiên.

- Cọt kẹt ~

Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Mục Lương duỗi người, lắc cổ đi ra ngoài.

- Bệ hạ ~~~

Tiểu Tử và một đám hầu gái vui mừng reo lên, ngoan ngoãn hành lễ với Mục Lương.

Mục Lương khẽ gật đầu, bình thản hỏi:

- Ừm, cơm tối đã có chưa?

- Bệ hạ, chúng ta đang định đi chuẩn bị bữa tối đây.

An Kỳ vội vàng nói.

Tiểu Tử quan tâm hỏi:

- Bệ hạ đói bụng không?

- Ta có thể nấu chút đồ ăn để bệ hạ lót dạ.

Tiểu Mật thanh thúy mở miệng.

- Không cần đâu, chờ tới tối cùng ăn với mọi người là được rồi.

Mục Lương bình thản nói.

Tiểu Tử chớp mắt hỏi:

- Tốt, vậy bệ hạ có muốn ăn gì không?

- Gì cũng được, chỉ cần an toàn không độc là tốt rồi.

Khóe môi của Mục Lương hơi cong lên.

Nghe vậy, khuôn mặt của đám người Tiểu Mật ửng đỏ, nhớ tới chuyện Nấm Cầu Vồng lần trước, thật sự là quá xấu hổ.

Thanh Vụ nghiêm mặt nói:

- Bệ hạ yên tâm đi, bây giờ chúng ta đang đều dùng nguyên liệu nấu ăn an toàn, không độc.

Tiểu Tử gật đầu phụ họa nói:

- Đúng vậy, đúng vậy, nguyên liệu nấu ăn mới chúng ta đều sẽ đưa đến chỗ tiểu thư Vưu Phi Nhi để thử độc, sau khi xác nhận an toàn thì mới sử dụng.

- Ừm, vậy là tốt rồi.

Mục Lương cười một tiếng, vươn tay xoa đầu Tiểu Tử.

Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Tử đỏ ửng, đôi mắt đẹp sáng lấp lánh.

Các tiểu hầu gái còn lại thấy vậy phồng má không vui, ngẩng đầu nhìn hắn với ánh mắt trông mong.

- ....

Hắn dở khóc dở cười, không thể làm gì khác là vươn tay xoa đầu của mỗi tiểu hầu gái.

Mục Lương ôn hòa hỏi:

- Thấm Lan đâu rồi, cô ấy trở lại cung điện chưa?

- Hồi bệ hạ, Thấm Lan đại nhân còn chưa trở lại.

Ba Phù trả lời.

Mục Lương hơi gật đầu, hỏi:

- Mấy ngày nay các cô ấy đang làm gì thế?

Tiểu Mật nghiêm mặt trả lời:

- Hồi bệ hạ, trong vương quốc không xảy ra đại sự, Thấm Lan đại nhân bận rộn chuyện ở Cục Quản Lý, tiểu thư Ly Nguyệt và những người khác thì vẫn còn đang lo liệu chuyện của Bất Hủ Chúng.

- Vẫn chưa tìm được Tuyết Diệp à?

Mục Lương hơi nhướng mày hỏi.

Tiểu Mật tiếp tục nói:

- Bệ hạ, tiểu thư Tuyết Diệp đã được cứu rồi, nhưng mà kẻ bắt cóc vẫn còn đang lẩn trốn, chưa bắt được.

- Ta biết rồi.

Mục Lương như suy nghĩ gì đó, hắn phất tay rồi cất bước đi ra ngoài.

- Mục Lương.

Một giọng nói quyến rũ vang lên khiến hắn dừng bước.

Hồ Tiên lắc eo nhỏ đi ra khỏi Thiên Điện, đôi mắt đỏ rực lóe sáng, đuôi Hồ Ly sau lưng cô khẽ đung đưa.

Đôi mắt thâm thúy của Mục Lương hơi sáng lên, dịu dàng hỏi:

- Ngươi trở về lúc nào thế?

- Sáng sớm hôm nay nha.

Khóe môi của Hồ Tiên hơi cong lên.

Mục Lương thuận miệng hỏi:

- Hôm nay ngươi được nghỉ à?

Hồ Tiên trợn trắng mắt với Mục Lương, gắt giọng hỏi:

- Thế nào, không thể là ta nhớ sau đó ngươi cố ý trở về à?

Cô tới gần Mục Lương, hơi thở phun ở trên xương quai xanh của nam nhân.

- Được chứ, ta rất vui lòng.

Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, vươn tay nhẹ nhàng nắm cằm của cô gái đuôi Hồ Ly.

- Ha ha ha, ngươi đừng làm rộn, nơi đây còn nhiều người lắm.

Hồ Tiên cười tươi như hoa rồi giơ tay lên, vỗ nhè nhẹ vào tay của Mục Lương.

Đám người Tiểu Tử mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tự giác xoay người đi làm việc khác.

Trên mặt của Mục Lương hiện lên ý cười, hắn nhéo má cô gái đuôi Hồ Ly, ôn hòa nói:

- Thành Buôn Bán hiện giờ không bận rộn, ngươi nên nghỉ ngơi vài ngày đi.

Hồ Tiên lắc đầu, quyến rũ nói:

- Không được, ta chỉ nghỉ được hôm nay thôi, ngày mai còn có việc phải xử lý, trước khi giải quyết hoàn toàn Hư Tộc thì ta không thể thả lỏng thời gian quá dài được.

- Ngươi vất vả rồi.

Mục Lương vươn tay nhéo vành tai của cô gái đuôi Hồ Ly.

Hồ Tiên hờn dỗi hỏi:

- Vậy ngươi thì sao, xong việc rồi à?

- Vẫn chưa.

Mục Lương nhún vai đáp.

Lần này hắn ra ngoài là vì muốn bắn thử đạn đạo.

Trong thời gian năm ngày ở phòng làm việc, hắn đã chế tạo ra mấy viên đạn đạo loại bình thường nhất, hiện giờ cần phải tiến hành thực nghiệm mới có thể tiến hành bước tiếp theo.

Thông qua lần khảo nghiệm này, Mục Lương muốn xác định hướng bay và quãng đường bay của đạn đạo, còn muốn lựa chọn ra tài liệu tốt nhất để chế tạo đạn đạo và giải quyết tất cả vấn đề có thể xuất hiện.

Khi Mục Lương chế tạo hệ thống vũ khí Phong Cấm và hệ thống vũ khí tiêu diệt cũng phải thí nghiệm hết lần này đến lần khác mới thành công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận