Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 876: Nếu Không Đủ Ngạc Nhiên, Ta Sẽ Phạt Ngươi Đó.



- Ta không sao cả, hơn nữa buổi chiều chúng ta mới bắt đầu làm thí nghiệm......

Vưu Phi Nhi nhỏ giọng nói.

- Làm nghiên cứu phải cần một bộ não tỉnh táo, cho nên ngươi phải nghỉ ngơi thật tốt.

Mục Lương dịu dàng dặn dò. Vưu Phi Nhi nghe vậy trong lòng càng cảm thấy ấm áp, anh vẫn rất để ý đến mình.

Hai người trở lại bên trong Cung điện, mọi người đã sớm ngồi sẵn trên bàn ăn, chỉ còn chờ Mục Lương.

- Mục Lương, mau ngồi đi.

Mễ Nặc ngây thơ gọi.

- Đều ngồi đi.

Mục Lương ôn hòa bảo.

Cô hầu gái nhỏ hỗ trợ kéo ghế ra, để cho anh ngồi ở ghế chủ nhà.

Mục Lương cầm lấy chiếc đũa, gắp một miếng cà chua bỏ vào trong miệng, trong khi những người khác lần lượt di chuyển đũa.

Nguyệt Thấm Lan nhìn vào đôi mắt và gương mặt hơi phiếm hồng của cô gái tóc đuôi ngựa, con ngươi màu thủy lam lóe sáng, trong lòng cô nhiều hơn một vài ý tưởng lạ lùng.

Mục Lương làm gì với cô ấy vậy?

Cô nghiêng đầu tao nhã hỏi:

- Hôm nay, ngươi làm thực nghiệm có thuận lợi không?

- Chỉ có một chút manh mối…

Ánh mắt của Vưu Phi Nhi mơ hồ đáp.

Mục Lương lạnh nhạt giải thích nói:

- Dù sao cũng là hư quỷ cấp chín, khó khăn là bình thường.

- Đúng vậy, thứ kia chính là hư quỷ cấp chín.

Nguyệt Phi Nhan và Hi Bối Kỳ đồng thời gật đầu.

- Phải chú ý an toàn.

Ly Nguyệt nhẹ giọng nhắc nhở một câu.

- Có, toàn bộ quá trình thực nghiệm đều có Mục Lương ở cạnh, ta rất an toàn.

Vưu Phi Nhi ngây thơ gật đầu, khuôn mặt tươi cười của cô càng trở nên đỏ hơn. Cùng người mình thầm mến ở với nhau cả một buổi chiều, làm sao người ta không vui vẻ cho được.

- Được, vậy là tốt rồi.

Ly Nguyệt liếc mắt nhìn Mục Lương một cái. Rút cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy? Làm sao cô cứ có cảm giác bạn của mình đã trở nên kỳ quái rồi?

- Khoảng cách đến thủy triều Huyết Nguyệt Hư Quỷ còn hơn năm tháng nữa, đừng vội.

Mục Lương lạnh nhạt nói.

- Mục Lương, nói cho ngươi một tin tức tốt.

Hồ Tiên đột nhiên mở miệng nói.

- Tin tức gì tốt?

Mọi người nghe vậy đều quay sang nhìn Hồ Tiên, chờ đợi cô gái tai hồ ly nói.

- Hôm nay Trân Bảo Lâu thu được một quả trứng không đơn giản.

Hồ Tiên nhấc lên khóe miệng, cô muốn làm cho mọi người tò mò.

- Trứng gì vậy?

Mọi người đã bị câu chuyện của cô ấy thu hút, thậm chí còn dừng lại việc ăn uống của mình để lắng nghe.

- Chị Hồ Tiên, ngươi nói nhanh đi.

Nguyệt Phi Nhan vội vàng hỏi.

- Đúng vậy, đừng bắt chước Mục Lương.

Hi Bối Kỳ cũng gật đầu.

Tất cả mọi người lại nhìn về phía Mục Lương, bày ra biểu tình cô gái Ma Cà Rồng nói đúng.

-......

Mục Lương khẽ giật giật khoé mắt.

Hồ Tiên quyến rũ cười nói:

- Ta đã đặt quả trứng đó ở thư phòng của Mục Lương, chờ ăn xong bữa tối lại qua xem.

Cô ngừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói:

- Quả trứng kia, tuyệt đối sẽ làm cho các ngươi chấn động.

Mục Lương nhướng mày, anh đột nhiên cảm thấy vô cùng tò mò, không biết quả trứng mà cô gái tai hồ ly nói là loại trứng gì. Sau khi Hồ Tiên dứt lời, cô lại thành công khiến cho tất cả mọi người đẩy nhanh tốc độ ăn uống.

Ngao ô ngao ô

Nguyệt Phi Nhan há miệng thật to ăn miếng bánh thịt, nước từ khóe miệng của cô chảy xuống dưới.

Nguyệt Thấm Lan đưa tay vỗ lưng con gái, bực bội nói:

- Ăn chậm một chút, đừng ăn nhanh vậy nữa, coi chừng sặc.

- Ưm ưm......

Nguyệt Phi Nhan đưa tay ra khoa tay múa chân, lời nói mơ hồ không rõ, không ai có thể hiểu được cô đang muốn nói gì. Cô gái Ma Cà Rồng trừng lớn đôi mắt màu vàng, cô cũng đưa tay ra khoa tay múa chân.

- Hai người chơi trò nhìn hình đoán chữ phải không?

Mục Lương cười như không cười, anh không nghĩ tới chỉ vì một quả trứng lạ lùng mà biến các cô gái trở nên buồn cười như vậy.

Ly Nguyệt nhìn phía Hồ Tiên, ôn nhu hỏi:

- Đó là một quả trứng linh thú phải không?

Hồ Tiên cười lắc đầu, cô phủ nhận.

- Đó là trứng hung thú sao?

Nguyệt Thấm Lan lại hỏi tiếp.

Cô gái tai hồ ly lại lắc đầu lần thứ hai, tám cái đuôi hồ ly sau lưng cô cũng lắc lư theo. Cô ấy liên tục hai lần phủ nhận, lại làm cho hứng thú của mọi người tăng đến cực hạn.

Không phải trứng linh thú, lại không phải trứng hug thú, thế nó là cái giống gì?

- Chị Hồ Tiên, ngươi nói cho ta biết đi.

Mễ Nặc phồng má, đôi tai thỏ cụp xuống, còn đôi mắt màu xanh lam ngập nước ánh lên vẻ khẩn cầu.

Cô nhìn chằm chằm vào Hồ Tiên, bày ra bộ dáng tội nghiệp, khiến cho lòng người ta cũng muốn mềm nhũn đi.

- Không được, nói sẽ không còn thú vị nữa.

Hồ Tiên quyết đoán lắc đầu.

Đôi mắt màu đen của Mục Lương lóe ra một tia sang, anh ôn hoà cười nói:

- Nếu không đủ ngạc nhiên, ta sẽ phạt ngươi đó.

- Ngươi định trừng phạt ta như thế nào?

Hồ Tiên nhướng mày, trong con ngươi màu đỏ hồng chớp đầy ánh sáng mị hoặc.

-....

Mục Lương thầm mắng một tiếng hồ ly tinh, càng ngày càng hấp dẫn.

- Đến lúc đó ngươi sẽ biết.

Anh thuận miệng lên tiếng.

Nguyệt Phi Nhan mân mê miệng, rồi phun ra một câu:

- Mọi người thấy không? Ta đã nói là chị Hồ Tiên bắt chước y hệt Mục Lương mà.

-.....

Mục Lương âm thầm dở khóc dở cười, đây chỉ là ta thuận miệng nói thôi mà.

Anh nghiêng đầu nói sang chuyện khác, hỏi:

- Hôm nay, huấn luyện nhảy dù thế nào?

- Huấn luyện rất thuận lợi.

Ngôn Băng cung kính đáp.

Ny Cát Sa cung kính bổ sung nói:

- Đại nhân Mục Lương, tân binh không đến mười người bị thương gãy xương, những người khác đều bị thương ngoài da.

- Các ngươi có đề nghị gì để cải tiến dù để nhảy hay không?

Mục Lương bình tĩnh hỏi.

Trên thực tế, để huấn luyện ra một lính không quân hợp cách là một chuyện rất khó khăn, lại tốn sức lực, vì vậy, cải tiến dù để nhảy cũng góp phần giảm bớt một chút phức tạp trong đào tạo.

- Tạm thời không có phát hiện vấn đề gì quá lớn. Nếu về sau có chuyện gì, ta sẽ báo cáo lại.

Ngôn Băng nghiêm túc nói.

- Vậy là tốt rồi.

Mục Lương vừa lòng gật đầu.

………..

Cộp cộp cộp…..

Trong cung điện, Mục Lương cất bước đi đến thư phòng.

Phía sau hắn là các cô gái tò mò đi theo, các cô đều cảm thấy có hứng thú với quả trứng kỳ lạ mà đối Hồ Tiên nói.

Mọi người đi tới trước thư phòng, ai nấy đều hồi hộp nín thở.

Mục Lương đặt tay lên chốt cửa, quay đầu cười nhẹ:

- Không đến mức khẩn trương như vậy đâu.

- Mục Lương, ngươi mau mở cửa đi!

Mễ Nặc giận trách, hai má phồng lên như bánh bao.

Nguyệt Thấm Lan cũng nhìn chằm chằm phía trước, chờ đợi nhìn thấy quả trứng thần bí.

Mục Lương cười một tiếng, nhẹ nhàng xoay chốt rồi đẩy cửa bước vào.

Cót két...

Trong thư phòng, trên bàn làm việc của Mục Lương có một quả trứng hình bầu dục.

Quả trứng có đường kính nửa mét, vỏ màu xanh nước biển nhạt, trên bề mặt còn có những đường vân rất chi tiết màu xanh đậm.

Mục Lương tiến lên trước, quan sát tỉ mỉ quả trứng, ngửi được vị mặn thoang thoảng.

- Quả trứng lớn tới như vậy sao?

Mễ Nặc chớp chớp đôi mắt màu lam.

Mọi người vây lại, tất cả đều tò mò đánh giá quả trứng bí ẩn trên bàn.

Nguyệt Phi Nhan nghiêm mặt, nói với giọng điệu sâu xa:

- Ta không thấy có gì đặc biệt nha...?

- Lần đầu tiên, ta nhìn thấy một quả trứng to như vậy đấy!

Hạ Lạc thanh thúy nói.

- Rất nhiều trứng hung thú còn lớn hơn cái này.

Vưu Phi Nhi hồn nhiên nói.

Hình thể của hung thú có lớn có nhỏ, cho nên trứng của chúng nó tất nhiên là sẽ có kích thước không giống nhau.

- Ta từng nhìn thấy một quả trứng to năm mét.

Hổ Tây gật đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận