Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 536: Ốc Đảo Hơi Đổ Nát, Nhưng Lại Trồng Rất Nhiều Thảo Dược

Mễ Á, Lỵ Lỵ cũng chỉ có thể cười khổ, dù sao thì so với thành Huyền Vũ, Ốc Đảo thật sự là tồi tàn.
- Lên đi.
Sắc mặt Bối Nhĩ Liên cổ quái.
Thực ra cô không muốn đám người Hồ Tiên bước lên Ốc Đảo, cái gọi là 'Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài', nơi này thực sự không sánh bằng thành Huyền Vũ.
Cọt két...
Hồ Tiên giẫm lên cầu gỗ lung lay, từng bước từng bước đi lên.
Đám người lung la lung lay leo lên Ốc Đảo.
Vừa mới đứng vững, Vưu Phi Nhi ngắm nhìn bốn phía, ngay thẳng chửi bậy: .
- Bên trong còn rách nát hơn bên ngoài.
Mễ Á giơ tay lên nâng trán.
Khuôn mặt của Bối Nhĩ Liên càng đen hơn, trừng Vưu Phi Nhi một cái.
Cô gái cột tóc hai chùm tỏ vẻ vô tội, bước tới đứng sau lưng Ly Nguyệt.
- Đi theo ta.
Bối Nhĩ Liên thở dài, cất bước về hướng lối đi tầng hai.
Trên đường, đám người Vưu Phi Nhi và Ly Nguyệt tò mò nhìn bên trái một chút bên phải một chút.
- Cây xanh của nơi này đều trồng ở trong chậu gỗ, nhìn giống như sắp chết.
Vưu Phi Nhi và Ly Nguyệt nhỏ giọng trò chuyện với nhau.
- Trồng trong chậu đất sẽ bị rò, những cây xanh này sẽ chết khát.
- Ừm, nhìn dáng vẻ thật là đáng thương.
Đám người Ngải Lỵ Na và Vưu Phi Nhi, mỗi người một câu nhỏ giọng tập trung trò chuyện.
Nhưng thực lực của người ở đây đều rất mạnh mẽ, giọng nói có nhỏ đi nữa cũng có thể nghe rõ.
Tứ Trưởng Lão cũng đen mặt, những cây xanh này đã rất lâu rồi không được tưới nước.
Tài nguyên nước ở Ốc Đảo rất khan hiếm, nước cung cấp cho người uống đều sắp không đủ.
Hắn xoay người, hâm mộ nhìn về phía thành Huyền Vũ, nơi đó có dùng không hết nước.
- Chúng ta có thể lấy gốc thảo dược này không?
Vưu Phi Nhi dừng bước lại, nàng vừa nhìn trúng một chậu cây xanh trồng ở bên ngoài nhà gỗ.
- Có thể.
Bối Nhĩ Liên liếc nhìn, gật đầu một cái.
Cây thảo dược kia đã nửa chết nửa sống, sắp chết héo, tiếp tục trồng ở trong chậu cũng không cứu sống được, còn không bằng đưa cho thành Huyền Vũ.
- Vậy ta nhổ đây.
Vưu Phi Nhi vui vẻ nói.
Gốc thảo dược này là một trong những nguyên liệu chính để phối bí dược cường hóa cơ thể cấp bảy.
Đi về phía trước mấy bước, cô gái mơ hồ lại nhìn trúng một gốc cây thảo dược, nó cũng bị nhổ đi.
- Mặc dù, Ốc Đảo hơi đổ nát, nhưng lại trồng rất nhiều thảo dược.
Vưu Phi Nhi khó có được khen một câu.
- Ha ha.
Tứ Trưởng Lão cười lạnh hai tiếng.
Ánh mắt Lỵ Lỵ ảm đạm, từ lúc đi đến thành Huyền Vũ, trong lòng cô Ốc Đảo đã xếp vị trí thứ hai.
Cứ gặp phải bất cứ chuyện gì, cô sẽ đều vô ý thức lấy Ốc Đảo so sánh với thành Huyền Vũ, kết quả đều là cái sau toàn thắng.
- Cái này, còn có cái này... Ta muốn lấy hết.
Vưu Phi Nhi thỉnh thoảng lên tiếng, chọn lựa thảo dược cần nghiên cứu.
Bối Nhĩ Liên chỉ là đứng nhìn, không có ngăn cản.
Dưới cái nhìn của cô, nếu như ở thành Huyền Vũ cũng không thể điều tra ra thực vật chết héo, bí mật sống sót, được trồng tiếp trên Ốc Đảo càng thêm vô vọng.
Bối Nhĩ Liên dừng bước chân, quay đầu bình tĩnh nói:
- Tứ Trưởng Lão, ngươi đi triệu tập nhân viên nghiên cứu, chọn một nhóm cùng ta đi tới thành Huyền Vũ làm nghiên cứu.
- Ta biết rồi.
Tứ Trưởng Lão gật đầu, quay người đi hướng chỗ nghỉ chân nhìn nhân viên nghiên cứu.
- Bọn nhỏ đều ở trên tầng hai.
Bối Nhĩ Liên xoay người tiếp tục đi, đạp thang gỗ đi đến tầng hai.
Hồ Tiên hơi nghiêng đầu, khẽ nhếch môi hồng, im lặng không nói gì.
Đó.
Sau một lúc, Ngôn Băng và Ny Cát Sa ẩn thân bên trong đã im hơi bặt tiếng rời khỏi, đi tới những nơi khác của Ốc Đảo.
Hồ Tiên cất bước đạp trên thang gỗ, hướng tầng hai đi tới.
Mọi người đi tới tầng hai, một đầu hành lang thật dài là hình tròn khép kín, một đầu là lối đi thang gỗ thông tới tầng ba, bên kia là phòng cuộc sống của bọn nhỏ.
Cọt két...
Sàn gỗ tầng hai có một chút lỏng lẻo, mỗi bước đi gây ra tiếng động không nhỏ.
Đôi mắt màu trắng bạc của Ly Nguyệt lấp lóe, trong lòng cảm thấy may mắn, Ngôn.
Băng và Ny Cát Sa đều có mang theo 'Ống giảm thanh'.
Cọt két…
Bối Nhĩ Liên đẩy cửa một căn phòng ra, trong phòng mờ tối, miễn cưỡng mới có thể nhìn thấy có rất nhiều đứa trẻ gầy yếu.
Bọn nhỏ ngồi dưới đất, ngẩng đầu hai mắt mờ mịt nhìn đám người.
Bọn nhỏ đã được sớm triệu tập ở chỗ này, nếu không chắc là đang giúp tu sửa Ốc Đảo.
- Đám trẻ đều ở nơi này, thành Huyền Vũ của các ngươi có thể tiếp nhận toàn bộ sao?
Bối Nhĩ Liên nghiêng đầu nhìn phía Hồ Tiên.
- Trẻ con ở nơi này cũng không chỉ có một trăm người.
Hồ Tiên híp mắt.
Cô quét mắt qua, trong phòng có tổng cộng 123 đứa trẻ.
Hầu hết tuổi bọn nhỏ đều ở mười hai mười ba tuổi, cũng có một phần nhỏ là mười tuổi trở xuống.
- Đúng là hơn một trăm đứa.
Bối Nhĩ Liên lộ vẻ xấu hổ, Ốc Đảo đều sắp không nuôi nổi những đứa trẻ này.
Lúc đầu, cô chỉ lựa chọn một trăm đứa trẻ, sau lại phát hiện, vẫn còn lại một bộ phận trẻ con cũng có cơ thể suy nhược. Nếu tiếp tục ở Ốc Đảo, chỉ sợ cũng sống không nổi.
- Bọn hắn đều rất gầy.
Vưu Phi Nhi lộ vẻ thương hại, cảm xúc trầm xuống.
- Tam Trưởng Lão.
Bọn nhỏ đều mong chờ nhìn Bối Nhĩ Liên.
- Ta sẽ đi nói lại với Mục Lương.
Bối Nhĩ Liên lòng mền nhũn, xoay người muốn rời khỏi.
- Không cần, những đứa trẻ này ta đều dẫn đi.
Hồ Tiên u thán một tiếng, nhìn hơn một trăm đứa trẻ xương gầy như que củi, cô cũng mềm lòng.
- Mục Lương các hạ sẽ đồng ý sao?
Bối Nhĩ Liên kinh ngạc hỏi.
- Sẽ.
Hồ Tiên đồng thanh đáp lời.
Cách Mục Lương làm người, các cô hoặc nhiều hoặc ít hiểu rõ một chút.
- Tất cả đi ra xếp thành hàng, theo ta rời khỏi.
Ngải Lỵ Na ôn nhu mở miệng.
Trong phòng, bọn nhỏ cũng không hề nhúc nhích, chỉ là nhìn chằm chằm lấy Tam Trưởng Lão.
Bối Nhĩ Liên sừng sộ lên, khuôn mặt nghiêm túc nói:
- Nghe lời, tất cả đứng lên đi cùng mấy chị gái.
- Vâng.
Lúc này, bọn nhỏ mới đứng lên, khéo léo xếp thành hàng, chân trần đi theo Ngải Lỵ Na ra ngoài.
Đạp đạp đạp...
Bọn nhỏ xếp thành hàng dài, đi xuống tầng hai rời khỏi Ốc Đảo, theo Ngải Lỵ Na đi tới trước Sơn Hải Quan.
Đám trẻ đi ra khỏi Ốc Đảo, hai mắt dần dần khôi phục thần thái, tò mò quan sát Sơn Hải Quan.
Trong bọn chúng được khi sinh ra đến nay đều chưa bao giờ rời Ốc Đảo, đây là lần đầu tiên.
- Đi theo ta đi.
Ngải Lỵ Na phất tay hô.
- Đi thôi.
Bối Nhĩ Liên đứng ở trên cầu gỗ phất tay.
- Tam Trưởng Lão.
Bọn nhỏ nhao nhao quay đầu, ngừng chân không tiến lên, có đứa đã bắt đầu rơi nước mắt.
Bối Nhĩ Liên ôn hoà nói:
- Các ngươi theo chị gái đi vào trước, tối nay ta sẽ tới gặp các ngươi.
Lỵ Lỵ và Mễ Á liếc nhau, đây là Tam Trưởng Lão đang nói lời nói dối có thiện ý.
- Được.
Bọn nhỏ giòn giã đáp lại.
Chân nhỏ trần trụi của bọn nhỏ cẩn thận mỗi bước đi đuổi theo bước chân Ngải Lỵ Na, đi vào Sơn Hải Quan.
Thành Huyền Vũ, trên đường phố khu ngoại thành.
Ngải Lỵ Na đi ở phía trước, đi theo phía sau một nhóm trẻ con gầy yếu, hộ vệ Trung Ương đang đứng chờ hai bên.
Đạp đạp đạp...
Cô thỉnh thoảng quay đầu, quan sát tình huống những đứa trẻ sau lưng.
- Thực sự là đáng thương.
Cô than nhẹ một tiếng, màu hồng con mắt lóe, nhớ lại cuộc sống trước kia.
- Chị ơi, chúng ta đi đến nơi nào?
Một bé gái đi ở đằng trước nhỏ giọng yếu ớt hỏi.
Cô bé có khuôn mặt nhỏ lem luốc, khiến cho người ta nhìn không ra màu da chân chính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận