Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 374: Siêu Thị Huyền Vũ Vô Cùng Náo Nhiệt, Đông Đúc

Trong quá trình chờ đợi, Y Lệ Y quay đầu ngước mắt nhìn quanh toàn bộ siêu thị, phát hiện ở đây to đến kinh người, chỉ là quầy hàng cũng có trên trăm cái.
Chỉ là phần lớn các quầy hàng đều đang trống rỗng, không có bán vật phẩm, cũng không có nhân viên bán hàng đứng chờ.
- Y lão sư, đây là một cân muối tinh.
Nhân viên lên tiếng nhắc nhở, đưa ra túi giấy đã được đổ đầy muối.
Loại túi giấy này là đặc chế, dùng loại giấy số hai, do Xưởng Giấy làm ra.
Giấy số hai có tính chất kháng nhăn rất tốt, so với giấy bình thường, nó lại càng không dễ rách.
- Ừm, được.
Y Lệ Y đưa tay cầm lấy muối tinh, trọng lượng tương đương với bánh bích quy vừa mới mua.
Cô ôm hộp giấy và túi giấy, đi dạo đến những quầy khác.
Siêu Thị bán đủ loại vật phẩm như chén bát nồi được làm từ lưu ly, còn có đồ gia dụng, bộ đồ ăn làm bằng gỗ.
Trừ cái đó ra, còn có một số đồ vật bình thường chưa từng thấy qua, như dao bào được làm bằng lưu ly, có thể gọt vỏ khoai lang.
- Lúa mì?
Bước chân của Y Lệ Y dừng lại, bị mặt hàng trên một quầy khác hấp dẫn.
Sau quầy bán lúa mì, nữ nhân viên nhiệt tình hỏi:
- Lão sư Y Lệ Y, ngươi có muốn mua chút lúa mì không?
- Lúa mì là cái gì?
Y Lệ Y đi lên trước hỏi.
- Là một loại hạt giống thực vật, có thể nấu chín rồi ăn.
Nữ nhân viên bán hàng giới thiệu.
Y Lệ Y tò mò, hơi cúi người xem xét, đưa tay hốt lên một nắm hạt lúa, mùi hương của lúa mì xông vào trong mũi.
- Mỗi ngày, trong những món ăn của Thành Chủ Đại Nhân đều có lúa mì.
Nhân viên bán hàng chớp chớp mắt nói.
Đây đều là những kiến thức lúc Nguyệt Thấm Lan huấn luyện nói, muốn tăng thêm doanh số bán hàng.
- Vậy món này ăn như thế nào?
Y Lệ Y lập tức hứng thú hỏi.
- Thêm nước rồi nấu lên là được.
Nhân viên bán hàng nói ra phương pháp nấu đơn giản nhất.
Y Lệ Y mím môi một cái, hỏi:
- Bán thế nào?
- Mỗi cân hai đồng.
Nữ nhân viên giơ lên hai ngón tay.
- Cũng không đắt......
Y Lệ Y hô lên trông rất khinh ngạc.
Cô liền lễ phép nói:
- Ta muốn một cân.
- Vâng, chờ một chút.
Trên mặt nữ nhân viên lộ ra tia ý mừng, động tác nhanh chóng dùng túi vải chứa lúa mì, lại dùng cân đòn cân nặng.
Y Lệ Y lấy ra đồng Huyền Vũ rồi thanh toán, sau đó lại bị một loại dạng bột màu trắng khác hấp dẫn, liền tò mò hỏi:
- Xin hỏi, bột màu trắng này lại là cái gì?
- Y lão sư, đó là bột lúa mì, chính là dùng lúa mì mài thành bột.
Nhân viên bán hàng nhiệt tình giới thiệu:
- Bánh bích quy chính là dùng bột lúa mì làm ra.
- A, bánh bích quy chính là dùng loại bột màu trắng này làm ra?
Y Lệ Y trừng lớn đôi mắt xinh đẹp, cúi đầu nhìn về phía bánh bích quy màu xanh nhạt trong túi giấy.
- Đúng vậy, nơi này có phương pháp làm.
Nhân viên bán hàng chỉ vào ra tờ giấy được dán trên quầy.
Y Lệ Y tiến lên trước nhìn thử, thấy phía trên đơn giản ghi lại phương pháp dùng bột lúa mì, còn liệt kê hai loại công dụng.
Một loại là thêm nước chế thành bột nhão, có thể nấu thành bánh bích quy.
Một loại khác cũng là thêm chút ít nước, nhào nặn thành vắt có thể làm thành bánh bao, màn thầu các loại.
Y Lệ Y đọc xong cảm thấy rất ngon, trong lòng lập tức có ý muốn thử.
- Lão sư Y Lệ Y, ngươi có muốn bột lúa mì không?
Nữ nhân viên thử hỏi dò một tiếng.
- Bán thế nào?
Y Lệ Y ngẩng đầu hỏi.
- Mỗi cân 3 đồng.
Nhân viên bán hàng báo giá.
- Vậy lấy cho ta một cân.
Y Lệ Y lấy ra đồng Huyền Vũ, lại lần nữa lanh lẹ thanh toán.
- Vâng, chờ một lát.
Nữ nhân viên lấy ra một cái túi giấy, động tác nhẹ nhàng từ từ cho bột mì vào trong.
Mười lăm phút sau, Y Lệ Y ôm túi lớn túi nhỏ rời khỏi Siêu Thị Huyền Vũ.
Cô không kịp chờ đợi, muốn nhanh chóng quay trở về, thử dùng bột lúa mì làm thành bánh bích quy.
Trước khi Y Lệ Y rời đi, Siêu thị Huyền Vũ có thêm không ít người dân đi vào.
Bọn họ vây quanh ở trước mỗi quầy hàng, số đông là mang theo lòng hiếu kỳ tiến vào, kết quả lúc rời đi, trong ngực đều ôm ba bốn túi giấy.
- Muối ở nơi này thật rẻ, ta phải nhanh chóng trở về, báo cho hàng xóm cũng tới mua hai cân.
Tin tức siêu thị Huyền Vũ khai trương, rất nhanh truyền khắp toàn bộ ngoại thành, trong lúc nhất thời, siêu thị Huyền Vũ vô cùng náo nhiệt, đông đúc.
Nguyệt Thấm Lan rất bình tĩnh, chỉ có thể điều tới Tuần Cảnh Vệ khẩn cấp, giữ gìn trật tự hiện trường, phòng ngừa có mấy người trộm vặt.
Khi màn đêm buông xuống, trong nội thành Thành Vạn Yêu .
Đạp đạp đạp !
Trên đường phố đen kịt một màu, Hồ Tiên đi ở trên đường, bảy cái đuôi cáo đung đưa qua lại không có quy luật, một bước uốn éo đi về phía Điện Thú Vương.
- Là ai?
Trong bóng tối, Tuần Vệ giơ đuốc về phía trước để quan sát, hỏi.
Bên trong nội thành Thành Vạn Yêu, mỗi đêm đều sẽ có hai nhóm người thú tuần vệ phụ trách tuần tra.
- Suỵt, yên lặng chút.
Hồ Tiên đi vào phạm vi ánh sáng, ngón tay thon dài đặt trước môi hồng, trong đôi mắt màu đỏ rực lóe ra ánh sáng.
- Vâng.
Tuần vệ người thú toét miệng, lộ ra ánh mắt say mê, ánh mắt đờ đẫn gật đầu.
- Khích khích khích khích khích !
Hồ Tiên cười yêu mị, âm thanh mị hoặc:
- Nhớ chưa từng thấy ta, nhớ kỹ không?
- Nhớ, nhớ kỹ.
Người thú tuần vệ chậm rãi gật đầu.
Hiện tại, bọn họ đã mất đi ý thức, như con rối bị điều khiển.
Hồ Tiên liền rời đi nhẹ nhàng yêu kiều, cô đi tới trước Điện Thú Vương, dừng chân lại, trong đôi mắt màu đỏ rực lóe ra tia sáng lạnh lẽo.
- Hừ.
Hồ Tiên hừ một tiếng, rồi làm cho khí tức bản thân biến mất, vòng qua đi đến phía sau Điện Thú Vương.
Sau điện Thú Vương, là một khu vườn trồng thực vật xanh, là thuộc về riêng Áo Cách Tư Cách.
Trong khu vườn, trồng rất nhiều thực vật, chỉ là phần lớn đều có trạng thái không tốt, trông như có thể chết bất cứ lúc nào.
Đôi mắt của Hồ Tiên lóe ra ánh sáng, thân là người thú, còn là cường giả cấp 7, có thể thấy rõ mọi thứ trong bóng tối.
- Rất lâu chưa đến, những cây này đều sắp chết héo rồi.
Hồ Tiên cảm thán một tiếng.
Trong trí nhớ của cô, mặc dù trạng thái sinh trưởng của thực vật nơi này không tốt, nhưng không đến mức nửa chết nửa sống giống như trước mắt.
Cô luôn nghi ngờ chuyện này rất có thể có liên quan đến tình trạng thân thể không khỏe của Áo Cách Tư Cách.
Người sáng suốt cũng nhìn ra được, trạng thái tinh thần và sức mạnh gần một năm qua của Thú Vương hiện tại kém xa mấy năm trước.
Đôi môi hồng của Hồ Tiên nhếch lên, nếu lão dám xem mình như vật phẩm, vậy cô sẽ lấy ít đồ của lão mang đi, nhưng vẫn chưa đủ?
Cô ngước mắt nhìn về phía vị trí trung tâm của khu vườn, nơi đó mới được trồng một gốc đại thụ cao năm mét.
- Chính là nó.
Hồ Tiên cười nhẹ một tiếng, cẩn thận từng li từng tí tới gần đại thụ.
Cô cần phải cảnh giác, mặc dù trạng thái của Áo Cách Tư Cách không tốt, không có nghĩa là không nghe không quan tâm đối với vườn trồng trọt.
Không có chuyện gì ngoài ý muốn, cô thuận lợi đi tới dưới đại thụ, đưa tay an ủi lên trên thân cây thô ráp.
Bốn phía rất yên tĩnh.
Hồ Tiên đứng yên tĩnh tại chỗ, sau ba mươi phút, vẫn không có xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
- Hì hì, vậy ta sẽ không khách khí.
Cô cười giả dối, lắc lắc đuôi cáo, bắt đầu động thủ đào cây.
Huyên náo sột soạt !
Nửa giờ sau.
Hồ Tiên khiêng đại thụ rời đi vườn trồng trọt, dọc theo đường phố rời đi phạm vi Điện Thú Vương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận