Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1191: Chiêu Mộ Người Mới



Ly Nguyệt đi tới bên cạnh Mục Lương, nhón chân ghé sát vào lỗ tai anh, nhỏ giọng nói:

- Mục Lương, dưới đáy khe nứt hình như có một gốc cây màu đỏ.

- Gốc cây màu đỏ?

Mục Lương vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, lại cúi đầu nhìn xuống dưới đáy vết nứt.

Mục Lương tìm kiếm một vòng mới thấy được một gốc cây màu đỏ cao hơn hai mươi centimet ở rìa vết nứt, trông dáng vẻ giống như mầm đậu hà lan.

Đôi mắt màu đen của Mục Lương sáng lên, anh có thể cảm nhận được gốc cây màu đỏ kia không đơn giản.

Anh giơ tay xua tan nguyên tố ánh sáng, để cho vết nứt chìm vào bóng tối một lần nữa.

Ngón tay của Mục Lương khẽ giật, bùn đất dưới kẽ hở chậm rãi chuyển động, tách gốc cây màu đỏ và di chuyển nó về phía mặt đất trong bóng đêm.

- Không còn chuyện gì nữa, chúng ta trở về đi.

Mục Lương bình thản nói.

- Vậy thì trở về thôi.

Ly Nguyệt gật đầu.

Ba anh em Lệ Ngõa Cương nghe vậy thở phào một hơi, sắc mặt bọn họ cũng khá hơn nhiều, trong lòng vui vẻ đưa tiễn Mục Lương.

- Đúng rồi, ta muốn tuyển một nhóm người ở cốc Táng, được không?

Mục Lương dừng bước, ánh mắt bình tĩnh nhìn Lệ Ngõa Cương

- Tuyển người sao?

Lệ Ngõa Cương sửng sốt một chút.

- Đúng vậy, tuyển một nhóm công nhân, đãi ngộ không ít.

Mục Lương nhàn nhạt gật đầu.

- Cái này…. Ta nghĩ là bọn họ sẽ không muốn rời khỏi đây…..

Lệ Ngõa Cương cắn răng từ chối.

Mục Lương bình thản lên tiếng:

- Chỉ cần các hạ đáp ứng ta, ngươi sẽ không ngăn cản nếu như bọn họ muốn đến công tác ở thành Huyền Vũ là được rồi.

Trong lòng Lệ Ngõa Cương nghẹn khuất vô cùng, hắn im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn là không muốn đắc tội Mục Lương, chỉ có thể nghiêm mặt gật đầu.

Hắn trầm giọng nói:

- Ta sẽ không ngăn cản.

- Đại ca!?

Lệ Ngõa Khương và Lệ Ngõa Chương đồng thời mở to mắt.

- Các ngươi muốn ngăn cản à?

Mục Lương nhìn về phía hai người rồi nở một nụ cười như có như không.

-... Không, không, tuyệt đối không có chuyện này!!

Lệ Ngõa Cương cười vài tiếng, vội vàng lắc đầu.

Hắn không dám đắc tội Mục Lương, nếu không thì Cốc Táng sẽ chìm xuống Vùng Nước Mặn chỉ trong vài phút.

- Vậy là tốt rồi.

Mục Lương hài lòng gật đầu.

Anh quay đầu lại dặn dò:

- Thấm Lan, ngươi đi tuyên truyền một chút đi.

- Cứ giao việc này cho ta.

Khóe môi Nguyệt Thấm Lan nhếch lên, nàng mang theo vài tên hộ vệ cao to đi về phía nhà đá.

Mục Lương mở miệng mời:

- Ba vị, có hứng thú cùng ta đến thành Huyền Vũ ngồi một chút không?

Để công tác tuyển dụng diễn ra suôn sẻ, biện pháp tốt nhất là đưa ba anh em Lệ Ngõa Cương rời đi, như vậy có thể tránh việc cả ba ngoài miệng đáp ứng lưu loát, sau lưng lại giở trò gây lãng phí thời gian.

- Cái này...

Sắc mặt của Lệ Ngõa Cương biến đổi, hiển nhiên đã đoán được tính toán của Mục Lương.

- Cung điện đã chuẩn bị trà nóng và đồ ăn nhẹ, ba vị các hạ sẽ thích.

Hồ Tiên thanh thúy nói.

- Xin mời.

Mục Lương đưa tay ra hiệu.

-.....

Lệ Ngõa Cương quay đầu nhìn về phía người dân đảo mờ mịt và luống cuống, hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn là gật đầu.

Trong lòng của hắn sinh ra một cảm giác bất lực, trong lòng càng thêm hối hận chuyện mình đã đắc tội thành Huyền Vũ trước đây.

Lệ Ngõa Khương và Lệ Ngõa Chương đen mặt, giận mà không dám nói gì.

Ba người rời đi với Mục Lương, chỉ còn Nguyệt Thấm Lan, Ngải Lỵ Na và sáu tên hộ vệ Trung Ương ở lại.

Cốc Táng trở nên an tĩnh, mọi người trong nhà đá bước ra ngoài, tò mò nhìn về phía cô gái ưu nhã.

Ngải Lỵ Na chống nạnh, la lớn:

- Các vị có thể tới nghe một chút, những gì ta nói sau đây sẽ khiến mọi người có hứng thú.

- Ngươi muốn nói chuyện gì?

Một người mạnh dạn lên tiếng hỏi.

- Các ngươi có muốn mỗi ngày được ăn rau xanh không?

Nguyệt Thấm Lan thanh thúy hỏi.

- Đương nhiên là muốn rồi, nhưng chúng ta có khi cả năm cũng không thể ăn được rau xanh một lần, suy nghĩ thì có ích lợi gì chứ?

- Đúng, đúng, mỗi ngày ăn thịt ta đã ngán tới tận cổ rồi!

- Nếu có nhiều rau xanh hơn thì quá tốt!

Những người dân trên đảo la hét, không bao lâu thì bầu không khí trở nên ồn ào.

- Mọi người yên tĩnh nào.

Nguyệt Thấm Lan giơ tay lên, âm thanh trong trẻo lạnh lùng truyền ra ngoài.

Đám đông dần dần an tĩnh lại, nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan với ánh mắt mong đợi.

- Các ngươi có biết sau ba mươi ngày nữa thì thủy triều Hư Quỷ sẽ bùng nổ không?

Nguyệt Thấm Lan bình tĩnh hỏi.

- Ba mươi ngày?

- Cái này có thật không?

Mọi người nghe vậy kinh ngạc không thôi, sự hoảng sợ và lo lắng nhanh chóng lan ra khắp toàn bộ cốc Táng.

Nguyệt Thấm Lan khẽ nhướng mày, nàng đã sớm đoán được cho nên không cảm thấy bất ngờ, chỉ nói:

- Quả nhiên là ba anh em Lệ Ngõa Cương không có nói cho các ngươi chuyện này.

- Những gì ngươi nói đều là giả dối, đảo chủ sẽ không giấu giếm chúng ta!

Một số người dân trên đảo tỏ vẻ không tin.

- Đúng vậy, các ngươi đều là người ngoài, không thể tin được!!

Lại có người lớn tiếng hô hào.

- Ta đến từ thành Huyền Vũ, lần này hội nghị Thánh Địa được tổ chức ngay tại thành Huyền Vũ, thời gian thủy triều Hư Quỷ bùng nổ là do chính thành chủ thành Phượng bói toán, có tin hay không là tùy các ngươi thôi.

Nguyệt Thấm Lan hất cằm lên, lạnh lùng nói:

- Lần này ta tới đây chủ yếu là tuyển người tới làm việc ở thành Huyền Vũ.

- Tới làm việc ở thành Huyền Vũ?

Đám người đưa mắt nhìn nhau, trên mặt tràn đầy nghi ngờ.

- Thành Huyền Vũ có rất nhiều rau xanh, chỉ cần chịu khó làm việc, mỗi ngày ăn rau xanh đều không thành vấn đề.

Ngải Lỵ Na chống nạnh, ngạo nghễ nói:

- Thành Huyền Vũ còn có rất nhiều trái cây, một quả chỉ cần năm khối tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng mà thôi.

- Ngươi nói thật sao?

Nghe được lời này, đám đông kinh ngạc thốt lên.

- Ngươi không gạt chúng ta chứ?

Có người tỏ vẻ hoài nghi mà hỏi lại.

- Các ngươi có thứ gì đáng giá để ta lừa gạt sao?

Ngải Lỵ Na trợn trắng mắt, đôi mắt màu hồng quét nhìn đám đông một vòng.

- Ai biết được, có khi ngươi muốn lừa gạt để chiếm thân thể của ta thì sao!

Một người đàn ông đỏ mặt la to.

Ngải Lỵ Na sửng sốt một chút, cô nhìn khuôn mặt đầy vết rỗ của đối phương, bĩu môi nói:

- Ngươi nên soi mặt vào trong nước tiểu để xem bộ dáng của mình.

- Ha ha ha ~~~

- Ta chết cười mất thôi!

Trong đám đông truyền đến từng tiếng cười giễu cợt.

Người đàn ông kia nghẹn đỏ mặt, xấu hổ chạy vào trong nhà đá.

- Nếu ai có hứng thú thì có thể cùng ta đến thành Huyền Vũ tham quan, sau đó lựa chọn nên ở lại làm việc hay không?

Nguyệt Thấm Lan thanh thúy nói.

- Vậy thì đi xem một chút đi, nếu như thật sự có thể ăn trái cây và rau xanh thì ta sẽ ở lại đó làm việc.

- Đi xem một chút cũng tốt, nếu là giả thì trở về.

Càng ngày càng có nhiều người lên tiếng phụ hoạ đi tới thành Huyền Vũ.

Sau khi quay về trong xe ngựa thành Huyền Vũ, ba anh em Lệ Ngõa Cương cúi đầu, mấy người bọn họ đều nhìn đầu gối của mình và bảo trì im lặng. Ba người đang ngồi đối diện với Mục Lương, Hồ Tiên và Ly Nguyệt.

Mục Lương ngẩng đầu nhìn ba người một cái, không hiểu sao anh cảm thấy chút buồn cười, tốt xấu gì Lệ Ngõa Cương cũng là cao thủ cấp tám, hiện tại lại giống như đứa nhỏ sợ người lớn, ngồi ngay ngắn ở kia không dám nói lời nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận