Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 493: Mạo Hiểm Du Ký Của Ngải Lỵ Na

Khuôn mặt của Thác Bỉ nghiêm túc giải thích:
- Có những loại lửa, dùng nước rất khó dập tắt, như dầu lửa.
Đầu tiên, hắn tiến hành giải thích rõ, sau đó lại tiến hành diễn luyện ở hiện trường.
Nhân viên cứu hỏa bưng tới một chậu dầu, động tác thuần thục nhóm lửa, ngọn lửa bốc lên hừng hực.
Thác Bỉ trầm giọng hạ lệnh:
- Tưới nước.
Nhân viên cứu hỏa cũng không nói hai lời, dứt khoát đổ một thùng nước vào trong chậu dầu.
Ngọn lửa do dầu đốt tóe lên, trộn chung với nước lại không thể tắt lửa.
Thác Bỉ cầm lấy một cái bình chữa cháy khác, ấn vào cái nút, thuốc dập lửa bên trong bình xảy ra phản ứng, phun ra bọt biển dầy đặc, bao lấy chậu than đang cháy dữ dội dưới đất.
Ầm !
Ngọn lửa trên mặt đất bị bọt thuốc bao trùm, rất nhanh đã dập tắt.
- Rõ chưa?
Thác Bỉ thả xuống bình cứu hỏa đã rỗng, nhìn về phía đám người.
- Đã hiểu.
Trong đám người, ngươi một câu ta một câu huyên náo đáp lại.
- Chị, không phải, bình chữa cháy này thấp nhất cũng nên là Linh khí sơ cấp.
Lê Nhã nhíu mày.
Có thể dập lửa, tác dụng này tốt hơn phần lớn Linh khí sơ cấp.
- Ta cũng không biết.
Lê Tuyết chậm rãi lắc đầu.
Thác Bỉ lớn tiếng hô:
- Dựa vào chứng nhận cư trú, có thể đến Phòng Cứu hỏa mua bình chữa lửa giá thấp, mười lăm đồng một bình, mỗi nhà được mua một bình.
- Mười lăm đồng một bình, thật rẻ!
Đôi mắt xinh đẹp của Lê Nhã trợn tròn.
- Mục Lương là muốn làm cái gì?
Lê Tuyết khẽ nhếch lên đôi môi, trong đôi mắt màu tím nhạt tràn đầy hoang mang.
- Ta không mua, mua cũng không dùng.
Nghe được giá bán, có một bộ phận người cảm thấy vô vị tẻ nhạt.
- Ta vẫn muốn mua một bình, thứ này rẻ hơn nhiều so với sửa chữa nhà.
Tô Nhi dùng chất giọng trong trẻo nói.
Bây giờ, cô vẫn còn canh cánh chuyện phòng bếp trong nhà bị cháy, một lần sửa chữa phòng bếp tốn không ít đồng Huyền Vũ.
- Có đạo lý, vẫn nên mua bình cứu hỏa.
Tô Nhi nói làm cho không ít người đều thay đổi suy nghĩ.
- Thành Huyền Vũ là một nơi rất đặc biệt, khiến cho người ta tới không muốn rời đi.
- Viết lên nơi này đi.
Ngải Lỵ Na thả xuống bút chì, cuối cùng con mắt màu hồng nhìn rồi viết hai câu.
Du ký mạo hiểm của cô gái tóc hồng, đã viết đầy một quyển sổ.
- Mang cho Mục Lương xem.
Ngải Lỵ Na khép lại quyển sổ, hào hứng rời phòng, đi về sảnh chính Cung điện.
Thiếu nữ tóc hồng còn nhớ rõ Mục Lương đã đồng ý với cô, chờ Du ký Mạo hiểm viết xong, sẽ hỗ trợ in ấn thành sách.
Cô đi tới cửa thư phòng, nhìn thấy tiểu hầu gái đang canh giữ ở bên ngoài.
- Mục Lương có ở bên trong không?
Ngải Lỵ Na ôm Du ký Mạo hiểm vào trong ngực.
- Có, có cả tiểu thư Ly Nguyệt.
Vệ Ấu Lan yếu ớt đáp.
- Vậy ta chờ ở bên ngoài một hồi.
Ngải Lỵ Na đi tới cạnh cửa, dựa vào tường.
Vệ Ấu Lan mắt nhìn quyển sổ Ngải Lỵ Na ôm trong ngực, rồi an tĩnh lại.
Trong phòng làm việc, Ly Nguyệt đang báo cáo lại tin tức thám thính được.
Mười ngón tay của Mục Lương đang đan vào nhau, yên tĩnh nghe.
- Thành Tương Lai còn to hơn thành Huyền Vũ hiện tại một chút, có dân số trên dưới 7 vạn.
Ly Nguyệt lật trang giấy trong tay.
Cô tiếp tục nói:
- Thành Tương Lai, chủ yếu là giao dịch Linh khí, tài liệu hung thú làm chủ.
- Ừ, thành Tương Lai do Hiệp hội Linh Khí Sư khống chế trong tay.
- Hiệp hội Linh Khí Sư?
Lông mày của Mục Lương nhíu lại, kinh ngạc lên tiếng.
Ly Nguyệt nhẹ giọng gật đầu nói:
- Ừm, trong Hiệp hội có hai vị Linh Khí Sư cao cấp, sáu vị Linh Khí Sư trung cấp, ba mươi hai vị Linh Khí Sư sơ cấp.
- Hai vị Linh Khí Sư cao cấp.
Ánh mắt của anh lóe lên ánh sáng.
- Trước mắt tin tức thăm dò được chỉ có bấy nhiêu.
Ly Nguyệt ôn nhu nói.
- Tiếp tục cho người đi thu thập tin tức.
Ngón tay của anh nhẹ nhàng gõ vào trên mặt bàn, không biết suy nghĩ cái gì.
- Được.
Ly Nguyệt dùng chất giọng nhẹ nhàng trả lời một câu.
Cô chớp chớp con mắt màu bạc, mở miệng hỏi:
- Mục Lương, ngươi dự định đến thành Tương Lai sao?
- Ừ, đang có ý định này.
Mục Lương gật đầu đáp.
Thành Tương Lai có lượng lớn tinh thạch hung thú, rất thích hợp xem như mục tiêu kế tiếp.
Mục Lương lại đổi chủ đề nói:
- Cũng tìm hiểu tin tức một vài thành phố lớn khác.
- Vâng.
Ly Nguyệt nghiêm túc gật đầu.
Cửa phòng lặng lẽ đẩy ra một khe hở, một cái đầu màu hồng ló vào.
- Có việc?
Mục Lương khẽ cười nói.
Ngải Lỵ Na nhìn lén lại bị bắt, vội lè lưỡi ra:
- Các ngươi nói chuyện xong chưa?
- Nói xong rồi, vào đi.
Mục Lương vẫy tay.
Kẽo kẹt......
Ngải Lỵ Na đẩy cửa ra, bước chân nhanh nhẹn đi tới trước mặt anh.
Giọng nói của cô ấy mang theo ngại ngùng:
- Chuyện kia...... Mục Lương, ta viết xong Du ký Mạo hiểm, ngươi muốn nhìn một chút không?
- Cuối cùng cũng viết xong.
Con mắt màu đen của anh sáng lên.
Cô gái tóc hồng viết bản du ký này đã được hai tháng, cuối cùng không còn bí ý tưởng nữa.
Gương mặt xinh đẹp của Ngải Lỵ Na phiếm hồng, hai tay đưa lên quyển sổ thật dày.
Mục Lương cầm lấy, cơ thể dựa về phía sau, lật ra trang đầu tiên của Du ký Mạo hiểm, đọc nhanh như gió.
Chữ viết của Ngải Lỵ Na rất đẹp, từng chữ đều dễ đọc, không cần tốn nhiều sức suy nghĩ.
Ly Nguyệt nhìn về phía thiếu nữ tóc hồng, thấp giọng hỏi:
- Ngươi viết xong bao giờ vậy?
- Vừa rồi viết xong.
Ngải Lỵ Na khẽ nâng cằm lên, có chút ít kiêu ngạo.
- Sột soạt !
Tốc độ lật giấy của anh rất nhanh.
Bây giờ, anh dựa vào bảng thuộc tính bốn chiều, hoàn toàn đọc sách nhanh như gió, đã đọc qua là không quên được.
Hai mươi phút sau, Mục Lương khép lại quyển sổ rồi đặt trên mặt bàn.
- Mục Lương... Viết như thế nào?
Ngải Lỵ Na có chút lo lắng hỏi.
- Viết rất không tệ, có vài điểm còn rất thú vị.
Chất giọng của Mục Lương ấm áp, nhẹ nhàng khen ngợi.
Sau khi, anh đọc xong bản Du ký Mạo hiểm, không có đề cập tới chuyện cơ mật của thành Huyền Vũ, Ngải Lỵ Na vẫn rất hiểu quy định.
- Ta xem một chút.
Ly Nguyệt mang lòng hiếu kỳ, cầm lấy Du ký Mạo hiểm lật xem.
- Mục Lương, chuyện kia......
Ngải Lỵ Na chớp chớp màu hồng mắt to, muốn nói lại thôi, mặt lộ vẻ chờ mong.
Anh nhìn thấu suy nghĩ của cô ấy, âm thanh sảng khoái cười nói:
- Yên tâm, ta sẽ bảo Y Lệ Y giúp ngươi in ấn thành sách, tiếp theo đặt ở Tiệm Sách bán, ngươi có thể kiếm chút tiền.
- Không cần tiền, có thể in ấn thành sách là rất tốt rồi.
Ngải Lỵ Na kích động vội vàng khoát tay, con mắt màu hồng tỏa sáng lấp lánh, vì quá hưng phấn, gương mặt xinh đẹp trở nên hồng nhuận.
- Vẫn phải chia lợi nhuận.
Mục Lương ôn hòa nói.
Đây là một loại thủ đoạn khích lệ, cổ vũ càng nhiều người đi sáng tác, có thể làm phong phú các loại sách ở Tiệm Sách, kiếm được càng nhiều tinh thạch hung thú.
Ngải Lỵ Na không có từ chối nữa, tò mò hỏi:
- Vậy phải thế nào chia?
- Theo định giá Tiệm sách Phố Buôn Bán, mỗi quyển sách có giá một trăm viên tinh thạch hung thú sơ cấp thượng đẳng.
Mục Lương đưa ngón trỏ ra quơ quơ một chút, lạnh nhạt nói:
- Bán đi được một quyển, ngươi sẽ được mười đồng Huyền Vũ. Dù sao, bây giờ tài liệu tạo giấy vẫn tương đối thiếu, phương diện chi phí vẫn có chút cao.
- Như vậy là nhiều lắm.
Ngải Lỵ Na kinh ngạc lên tiếng.
- Là phần ngươi nên có được.
Mục Lương mỉm cười.
- Cái kia, vậy ta sẽ không khách khí?
Ngải Lỵ Na nhẹ chớp động lông mi màu hồng thon dài.
Mục Lương gật đầu cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận