Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1227: Hư Quỷ Có Gì Đáng Sợ



Nhưng khi dân chúng trong thành biết thuỷ triều hư quỷ còn mười bốn ngày nữa sẽ ập tới, tất cả mọi người đều bắt đầu tích trữ một lượng lương thực lớn, để ngừa tương lai không còn chút gì mà ăn.

Cho dù Nguyệt Thấm Lan đã đăng tin lên các tờ báo, giải thích rõ ràng với họ về chuyện cung ứng lương thực đầy đủ này, nhưng những dân chúng trong thành vẫn nguyện ý tin tưởng vào phán đoán của chính mình, và tiếp tục tích trữ lương thực.

- Diêu Nhi, mang ta đi Phố Buôn Bán đi.

Bạch Sương nghiêng đầu nói.

Diêu Nhi kinh ngạc hỏi:

- A, đi Phố Buôn Bán làm gì?

Bạch Sương hếch cằm trong trẻo nói:

- Ta muốn ăn một vài món ngon.

Diêu Nhi ngẩng đầu nhìn lên gác chuông đồng hồ thật lớn, lúc này đã là mười giờ buổi sáng.

Cô nghĩ một chút rồi yếu ớt nói:

- Được rồi, nhưng phải trở về trước khi trời tối, ta còn muốn làm bữa tối cho thành chủ đại nhân.

- Đã biết, đi nhanh đi.

Bạch Sương không thèm để ý khoát tay.

Cô cất bước đi về phía trạm chờ bên trong quảng trường ở Nội thành, nơi ấy vừa vặn có một chiếc xe ngựa đang chờ sẵn.

Cô gái tóc tím đã ở thành Huyền Vũ hơn hai mươi ngày rồi, cũng đã có hiểu biết đại khái về nơi này, ít nhất cũng biết làm thế nào để đi xe ngựa.

Hai người ngồi lên xe ngựa đi ra Phố Buôn Bán ở ngoại thành, dọc theo đường đi hai người đều vui vẻ nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

Ba giờ sau, xe ngựa dừng ở bên ngoài Úng Thành.

Bạch Sương và cô hầu gái nhỏ bước xuống xe. Hai người thuận lợi xuyên qua Úng Thành đi vào Phố Buôn Bán.

- Trước tiên phải ăn một bát mì chua cay.

Bạch Sương phân rõ phương hướng, lập tức hướng quán mì đi đến. Diêu Nhi cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng cô chỉ có thể đi theo.

Một giờ sau, cô gái tóc tím đã ăn mì chua cay, bánh chẻo, bánh nướng.

Ách…

- Ăn no quá!

Bạch Sương thỏa mãn xoa xoa bụng, cô lại nhịn không được nấc lên một cái. Lúc này, cô hoàn toàn không giống một công chúa, ngược lại cực kỳ giống một cô gái nhỏ vô tư lự ở nhà bên.

Diêu Nhi ngây thơ hỏi:

- Chúng ta về được chưa?

- Đừng vội, ta còn muốn uống một ly đồ uống lạnh.

Bạch Sương vỗ bả vai cô hầu gái nhỏ, cất bước đi về phía Tiệm Đồ Uống Lạnh.

Diêu Nhi dịu dàng hỏi:

- Tiểu thư Bạch Sương, chẳng phải ngươi đã ăn no rồi sao?

- Ta no rồi, nhưng... Vẫn có thể từ từ uống thêm một chút nước.

Bạch Sương cười lộ lúm đồng tiền như hoa nói.

- Được rồi...

Diêu Nhi nhìn mắt sắc trời, tính toán thời gian trở về, hai người còn có thể đi dạo ở Phố Buôn Bán thêm một đoạn thời gian nữa.

Hai người đi đến Tiệm Đồ Uống Lạnh, Bạch Sương hào phóng mua cho cô hầu gái nhỏ một ly đồ uống lạnh.

- Uống ngon thật…

Bạch Sương hút trà sữa trân châu, dọc theo ngã tư đường tiếp tục cuống.

Thùng thùng đông…

Đột nhiên, tiếng trống dồn dập nổ vang từ trên tường thành truyền đến, làm cho màng tai người ta đau nhức.

- Có chuyện gì vậy?

Thân thể Bạch Sương run rẩy, suýt chút nữa đã làm rơi mất ly đồ uống lạnh trên tay.

- Đây là trống trận bị gõ vang.

Diêu Nhi nghiêm túc hẳn lên.

Tiếng trống dồn dập, khiến cho nhịp tim mọi người không tự chủ được sẽ đập nhanh hơn, và máu sôi trào.

- Mọi người, đều tới hầm trú ẩn.

Hồ Tiên từ Trân Bảo Lâu đi ra, cô đã nhận được tin tức từ Sơn Hải Quan, lại có hư quỷ tới gần thành Huyền Vũ.

Đạp đạp đạp......

Nhân viên công tác đều đi ra khỏi cửa hàng, sau khi khóa kỹ cửa, bọn họ lao thẳng đến Tam Tinh Lâu và Viện Ca Kịch.

- Làm sao vậy?

Bạch Sương khẽ nhếch môi.

- Có hư quỷ đến, chúng ta cũng nhanh đi hầm trú ẩn thôi.

Diêu Nhi gấp giọng thúc giục nói.

- Ta không sợ, ngươi đi đi.

Bạch Sương khoát tay áo, cô đang cảm thấy rất hứng thú với hư quỷ.

Cô chỉ nhìn thấy hư quỷ bị đóng băng một lần, còn chưa nhìn thấy con nào còn sống, vừa lúc này có thể tận mắt chứng kiến qua một chút.

- Không được, chuyện này rất nguy hiểm, chúng ta vẫn nên tới hầm trú ẩn đi!

Diêu Nhi gấp giọng nói.

- Các ngươi ở trong này làm gì?

Hồ Tiên nhíu mày đi tới.

Diêu Nhi nhìn thấy Hồ Tiên tới thì lập tức thở phào một hơi, sau đó cô giải thích:

- Đại nhân Hồ Tiên, Bạch Sương các hạ không muốn tới hầm trú ẩn, cô ấy muốn nhìn hư quỷ!

Hồ Tiên liếc mắt nhìn cô gái tóc tím một cái, kinh ngạc hỏi:

- Các hạ thực sự cảm thấy hứng thú với hư quỷ?

- Đương nhiên.

Bạch Sương gật đầu.

- Vậy đi theo ta.

Hồ Tiên ngước mắt ra hiệu, sau đó xoay người đi đến Sơn Hải Quan.

- Đại nhân?

Diêu Nhi sửng sốt.

Bạch Sương nhướng mày, đột nhiên cô cảm thấy khá vừa mắt với cô gái tai hồ ly này.

Tiểu hầu gái quay đầu lại nhìn về phía Tam Tinh Lâu, do dự một chút, nhưng sau đó cô vẫn bước nhanh đuổi theo cô gái tai hồ ly. Có Hồ Tiên dẫn đường, ba người rất nhanh chóng đi tới Sơn Hải Quan, lên thang vận chuyển đi thẳng lên đỉnh tường thành.

Bạch Sương nhỏ giọng nói thầm:

- Tường thành quá cao, thoạt nhìn cực kỳ giống một ngọn núi.

Ông…

Hơn mười giây sau, thang vận chuyển dừng ở đỉnh tường thành.

Thùng thùng đông…

Ba người bước ra khỏi thang vận chuyển, âm thanh trống trận Huyền Vũ càng vang to, giống như có người đang gõ trống bên tai vậy.

Bạch Sương nhíu mày cô đưa tay lên bịt tai, rồi mới tiến về phía trước thêm vài bước. Tới đây, tầm nhìn trở nên cực kỳ rộng mở.

Trên tường thành, Đại An Ti đang tổ chức Thành Phòng Quân khống chế linh khí đại pháo, nhắm tới bầy hư quỷ đang bay tới từ phương xa.

- Đều lên tinh thần hết cho ta. Đây cũng không phải lần đầu tiên các ngươi đối mặt với hư quỷ, ai dám khiếp đảm lui về phía sau, giết không tha.

Đại An Ti hai tay chống nạnh khẽ kêu một tiếng.

- Vâng!

Nhóm Thành Phòng Quân cùng kêu lên đáp lại.

- Đại tổng trưởng, trong nước cũng có hư quỷ!

Vệ Cảnh giơ kính viễn vọng lên, cô thấy bầy hư quỷ cấp thấp trên mặt nước đang bơi tới rất nhanh.

- Có thánh thú ở dưới đó, không sao hết.

Đại An Ti bình tĩnh hạ lệnh:

- Để cho Cao Thao lưu ý một chút, đừng cho hư quỷ tới gần.

- Vâng!

Vệ Cảnh dùng sức gật đầu, xoay người đi sắp xếp Phó Thủ chuyển lời.

- Tình huống thế nào?

Hồ Tiên cất bước đi tới.

Đại An Ti kinh ngạc, cô cao giọng nói:

- Hồ Tiên các hạ, sao ngươi lại tới đây?

- Đến xem có cần hỗ trợ hay không?

Hồ Tiên yêu mị nói.

Đại An Ti khoát tay, tự tin nói:

- Không cần, số lượng hư quỷ không nhiều, Thành Phòng Quân có thể giải quyết, coi như luyện binh thực chiến.

Trong khoảng thời gian gần đây, bọn họ đã tiếp xúc với bầy hư quỷ ba lần rồi.

- Vậy là tốt rồi.

Khóe môi Hồ Tiên cong lên, cất bước đi tới phía trước tường thành, nhìn chăm chú vào không trung xa xa, nơi đó có bầy hư quỷ đang rất nhanh tiếp cận.

- Nhiều hư quỷ như vậy?

Bạch Sương trừng lớn con ngươi màu tím. Cô đưa mắt nhìn qua, số lượng hư quỷ đã có hơn một ngàn con.

Hồ Tiên nhẹ như không nói:

- Chờ tới khi thuỷ triều hư quỷ bùng nổ, sẽ có càng nhiều hư quỷ hơn.

- Thực lực của hư quỷ rất mạnh sao?

Bạch Sương nghiêng đầu hỏi.

- Những con biết bay, thấp nhất cũng là hư quỷ cấp sáu, còn những con không biết bay đều là hư quỷ dưới cấp năm.

Hồ Tiên lạnh nhạt nói.

Bạch Sương mở to mắt, cô tự động coi hư quỷ cấp sáu bằng với ma thú cấp sáu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận