Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1266: Ta Cảm Thấy Hiện Tại Chúng Ta Nên Lo Lắng Cho Chính Mình Thì Hơn



- Mỗi lần ra tay đều mang tới hiệu ứng kinh khủng như vậy.

Đôi mắt đẹp màu đỏ hồng của Hồ Tiên phát ra một tia sâu kín, cô khống chế cái đuôi bao lấy thân thể, ngăn trở đại bộ phận khí lạnh.

Ly Nguyệt đưa mắt nhìn lại, trước mặt cô đã thành thế giới băng, những con hư quỷ bị đông lại theo đủ cách loại hình dạng. Cô đi lên phía trước, khom người vươn tay ra bẻ vỡ một khối băng.

Răng rắc...

Đầu khối băng vỡ vụn thành hơn mười mảnh, máu thịt của hư quỷ bên trong đã bị đông lạnh thành cặn bã, chết không thể chết lại.

- Thành chủ đại nhân nên sớm ra tay một chút.

Đại An Ti đem trường đao cắm vào mặt băng, vừa nắm chuôi đao vừa há miệng thở hổn hển.

- Thành chủ đại nhân muốn luyện binh.

Vệ Cảnh nhỏ giọng suy đoán.

Đại An Ti nghe vậy nhìn về phía nhóm Thành Phòng Quân còn sống, đúng là những người bọn họ đã khác biệt so với trước kia, nhưng khác ở điểm nào thì cô lại không chỉ ra được.

- Có lẽ vậy.

Cô bĩu môi.

- Nghĩ ngơi và hồi phục lại một chút, đợt sau có lẽ sẽ tới nhiều hư quỷ hơn.

Âm thanh trong trẻo của Mục Lương truyền khắp Sơn Hải Quan.

- Vâng! Đại An Ti vội vàng đứng thẳng lưng, nâng tay chào theo nghi thức quân đội.

Vệ Cảnh cũng đứng lên, an bài quân y bắt đầu xử lý miệng vết thương cho người bệnh, kiểm tra số lượng người bị thương và tử vong. Mục Lương ngước mắt nhìn về phương xa, ánh trăng màu máu vẫn sáng ngời như trước, hư quỷ sẽ tiếp tục tới, không chỉ một đợt này đâu.

…………….

Trên biển rộng mờ mịt bát ngát.

Hi Bối Kỳ và Nguyệt Phi Nhan mang theo hải đồ bắt đầu vẽ bản đồ hải vực xung quanh, cùng với ba mươi lăm binh lính Không Quân, mấy người bọn họ đang đi theo phương hướng la bàn chỉ.

Hi Bối Kỳ ngẩng đầu nhìn lên trời, ánh trăng màu máu đỏ rực tới doạ người.

Cô nuốt nước miếng, nghiêng đầu run giọng dò hỏi:

- Phi Nhan, tới ngày hôm nay bầu trời đã càng ngày càng đỏ, chúng ta vẫn tiếp tục đi về phía trước sao?

- Ngươi sợ ư?

Con ngươi màu đỏ của Nguyệt Phi Nhan híp lại, cô đưa ánh mắt khinh thường tới gần cô gái ma cà rồng, đưa tay chọc vào khuôn mặt cô ấy.

- Thúi lắm, ta không sợ!

Hi Bối Kỳ đanh mặt, thề thốt phủ nhận.

Nguyệt Phi Nhan ghé mắt trêu ghẹo:

- À há, sợ hãi là bình thường mà, đừng kích động.

- Ta không có.

Đôi mắt Hi Bối Kỳ mơ hồ, nhưng cô vẫn cố gắng trấn định nói.

- Rồi rồi rồi, ngươi không có.

Nguyệt Phi Nhan ôm hai tay trước người, đôi mắt đẹp màu đỏ nhìn về phía trước, đang lưu ý động tĩnh chung quanh.

- Hừ, vốn là không có.

Hi Bối Kỳ nghiến răng.

Ong ong ông...

Các cô đang ngồi trên người ong thợ, lần này ra ngoài không có Ưng Lửa đi theo, cho nên bọn họ di chuyển bằng ong thợ cấp tám. Ong thợ cấp tám có hình thể rất lớn, có thể mang theo mười người cùng phi hành.

Cô gái Ma Cà Rồng và cô gái tóc hồng ngồi ở phía trước, phía sau là ba nhân viên vẽ bản đồ. Các cô đang dùng la bàn xác định phương hướng, sau đó bọn họ vẽ hải đồ trên da thú.

Hi Bối Kỳ đột nhiên nói:

- Cũng không biết hiện ở thành Huyền Vũ thế nào?

- Có Mục Lương ở đó chắc chắn không có việc gì.

Nguyệt Phi Nhan ngây thơ nói.

Âm thanh Hi Bối Kỳ run nhè nhẹ, cô gấp giọng nói:

- Ta cảm thấy hiện tại chúng ta nên lo lắng cho chính mình thì hơn.

- Cái gì?

Nguyệt Phi Nhan nhướng mày. Ngay sau đó, khóe môi cô cong lên, trêu ghẹo:

- Hì hì, quả nhiên ngươi sợ rồi.

- Ta không nói đùa đâu, ngươi nhìn phía trước đi.

Hi Bối Kỳ buồn bực nói. Cô đưa tay ôm lấy đầu cô gái tóc hồng, chỉ cho cô ấy nhìn về hướng bên trái.

Nguyệt Phi Nhan trừng lớn đôi mắt màu đỏ. Cô nhìn thấy ở phía chân trời xa xa xuất hiện rất nhiều điểm đen, chúng đang bay nhanh tới gần bọn họ.

- Hư quỷ!

Cô kinh hô lên tiếng, rốt cuộc cũng không ngồi yên được nữa, lập tức đứng lên.

Hi Bối Kỳ gấp giọng hỏi:

- Hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ? Trở về ư?

Nguyệt Phi Nhan lắc đầu, cô đưa mắt nhìn binh lính không quân ở đằng sau, ngưng trọng nói:

- Không còn kịp nữa, có lẽ chúng ta chạy trốn được, nhưng bọn họ chạy không thoát.

Hi Bối Kỳ có giày chạy nhanh, mang cho Nguyệt Phi Nhan có thể thoải mái thoát khỏi hư quỷ truy kích, nhưng không thể mang theo binh lính Không Quân cùng đi. Mặc dù ong thợ cấp sáu bay rất nhanh, nhưng không nhanh bằng hư quỷ cấp cao.

Căn cứ theo tốc độ phi hành của những điểm đen xa xa kia, trong đàn hư quỷ bay tới, chắc chắn có hư quỷ cấp bảy thậm chí là cấp tám nữa.

- Vậy làm sao bây giờ?

Tim Hi Bối Kỳ đập nhanh hơn, cô có chút mờ mịt, không biết nên làm sao.

- Đừng hoảng hốt.

Nguyệt Phi Nhan nâng tay gõ vào đầu cô gái ma cà rồng. Cô tức giận quở trách nói:

- Ngươi chính là nhân vật lĩnh quân, ngay cả ngươi cũng luống cuống, vậy những binh lính không quân kia biết làm sao bây giờ?

Hi Bối Kỳ mếu máo, cô chỉ ôm đầu mà không nói nổi lời nào.

Nguyệt Phi Nhan xoay người, cao giọng quát:

- Mọi người, ngừng lại.

- Vâng!

Binh lính Không Quân lên tiếng, từ giọng nói rõ ràng có thể cảm nhận được sự sợ hãi trong lòng bọn họ.

Ong ong ông...

Bầy ong thợ cũng vỗ cánh đầy lo lắng, bởi vì chúng đã cảm nhận được khí tức hư quỷ.

Nguyệt Phi Nhan gặp nguy không loạn, cô lấy ra một cái hộp gỗ, xuất ra một viên trân châu màu xám nhét vào trong miệng.

- Phú Năng Trân Châu?

Hi Bối Kỳ sửng sốt.

- Yên tâm, chúng ta sẽ an toàn.

Nguyệt Phi Nhan nói xong nâng tay lên, vận dụng năng lực Phú Năng Trân Châu giao cho của cô.

Ngay sau đó, lượng lớn mây mù được ngưng tụ ra, bao trùm thuỷ vực phía dưới ong thợ, bao phủ tất cả ong thợ và Không Quân vào bên trong.

Thực hiện xong hành động này, cô gái tóc hồng lại lấy ra một viên trân châu bán trong suốt, không chút do dự lần thứ hai lại nuốt xuống.

- Ngọc lưu ly, lên.

Nguyệt Phi Nhan khẽ kêu một tiếng.

Ngọc lưu ly chợt lóe ra, một số lượng lớn ngọc lưu ly trống rỗng xuất hiện, bảo bọc đài cao mây mù, ngọc lưu ly ngưng kết thành một hình cầu thật lớn, bao phủ tất cả mọi người ở bên trong.

- Dày thêm một chút!

Nguyệt Phi Nhan cắn răng, cô đang cố gắng làm cho ngọc lưu ly trở nên càng ngày càng dày.

- Hư quỷ đang đến gần!

Nhân viên vẽ bản đồ hoảng sợ hô.

Hi Bối Kỳ quay đầu nhìn lại, hư quỷ đã bay tới gần, khoảng cách giữa chúng và mọi người còn không đến trăm mét.

Khặc khặc khặc...

Đàn hư quỷ rít gào, chúng tiến lại gần hình cầu khổng lồ.

- Được rồi.

Nguyệt Phi Nhan gần như mất hết sức lực, đành phải ngồi xuống, lúc này hiệu lực của Phú Năng Trân Châu cũng vừa vặn chấm dứt. Đài cao mây mù nổi trên mặt biển khoảng hai mươi mét, nâng lên hình cầu có đường kính trăm mét. Độ dày của hình cầu, đạt tới hai mét, còn dày hơn lá chắn ngọc lưu ly ở Thiên Môn Lâu.

Phanh!

Con hư quỷ thứ nhất lập tức đánh vào hình cầu, nhưng chúng phát hiện căn bản không thể nào đặt chân lên ngọc lưu ly bóng loáng kia.

- A a!

Ba nhân viên vẽ bản đồ thét chói tai, sợ hãi nhắm chặt hai mắt.

Binh lính Không Quân đã làm tốt chuẩn bị phản kháng, nắm chặt quân nỗ trong tay, tên nổ mạnh đã lên nòng.

Khặc khặc …

Càng ngày càng nhiều hư quỷ đến gần, chúng lao thẳng vào hình cầu tạo nên những tiếng bang bang chói tai.

Bạn cần đăng nhập để bình luận