Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 896: Cuộc Thi Đào Củ Sen



Mục Lương nhướng mày, nhìn về phía cô gái tai thỏ và cô gái tóc bạc.

- Chỉ cần không thở là được rồi.

Mễ Nặc bĩu môi, trên mặt hiện lên biểu cảm ‘ngươi đừng coi thường ta’ rất đáng yêu.

Khóe môi của Ly Nguyệt hơi cong lên, dịu dàng nói:

- Ta không sao.

- Vậy thì được rồi.

Mục Lương nhún vai.

Anh bước tới trước hai bước, kéo một cành sen và ra hiệu:

- Chạm dọc xuống thân sen, phải đào vào trong nước bùn, có thể sẽ rất sâu mới đụng tới củ sen.

- Đơn giản như vậy thôi sao?

Ngải Lỵ Na kinh ngạc nói.

Mục Lương cong môi cười, ôn hòa đáp:

- Ngươi thử một chút sẽ biết, cẩn thận đừng làm đứt củ sen.

Nếu củ sen bị đứt trong nước bùn, như vậy rất khó lấy nó lên khi không thể thấy rõ ràng.

- Ừ, ta hiểu rồi.

Ngải Lỵ Na háo hức quơ tay nhỏ.

Cô nhìn xung quanh một vòng, tìm được một gốc sen gần nhất, nhanh chóng học theo động tác của anh.

Cô thử sờ xuống gốc sen, phát hiện ngón tay chưa chạm được đáy sông thì nước đã tràn đến miệng cô rồi.

- Xem ra phải lặn xuống rồi.

Ngải Lỵ Na nói thầm một tiếng, rồi hít sâu một hơi rồi lặn xuống nước.

………..

Mễ Nặc nhìn gợn sóng trên mặt nước, Ngải Lỵ Na đã xuống một hồi lâu nhưng đến bây giờ vẫn chưa trồi lên.

- Mục Lương, Ngải Lỵ Na sẽ không sao chứ?

Cô nghiên đầu lo lắng hỏi.

Anh ôn hòa nói:

- Không sao đâu, cô ấy vẫn còn sống.

Anh vừa dứt lời, một vài bong bóng xuất hiện ở nơi cô gái tóc hồng vừa lặn xuống.

Ào ào…..

Mấy hơi thở sau, Ngải Lỵ Na đột nhiên trồi lên khỏi mặt nước, khuôn mặt cô ấy lấm lem bùn đất, thở hồng hộc.

Cô ấy đang cầm trên tay một củ sen chỉ có đúng một khúc.

- Ta đào được rồi!

Ngải Lỵ Na hưng phấn khoe củ sen trên tay.

Cho dù cả người lấm lem thì cũng không thể che giấu được sự phấn khích của cô ấy lúc này.

Bốp bốp….

Đôi mắt màu xanh lam của Mễ Nặc tỏa sáng, lập tức vỗ tay tán dương:

- Oa! Thật là lợi hại!

Hồ Tiên nhướng mi cười tươi như hoa:

- Nếu so với Mục Lương thì ngươi cũng quá chậm rồi.

Đôi mắt màu hồng của Ngải Lỵ Na chớp chớp, cô ấy nhìn lên bờ, củ sen mà Mục Lương đào ra có năm đoạn, mà cô ấy thì chỉ có một đoạn.

Mục Lương ôn hòa cười nói:

- Ngươi đào đứt đoạn rồi.

- Hình như là vậy……

Ngải Lỵ Na cười gượng vài tiếng.

Cảm quan dưới nước không giống ở trên đất liền, hai tay chìm trong bùn, phạm vi hoạt động có hạn, củ sen bị đứt đoạn là chuyện thường xảy ra.

- Ta đi đào phần còn lại.

Ngải Lỵ Na hít một hơi thật sâu rồi lao đầu xuống sông lần nữa.

- Ta cũng đào thử xem.

Ly Nguyệt bước đi chậm rãi trong nước.

Cô tìm được một thân sen độc lập, ngón tay lần mò xuống dưới.

- Thi xem ai đào được nhiều hơn!

Mễ Nặc ngây thơ nói.

- Vậy sợ là ngươi phải thua rồi.

Mục Lương cười lớn trêu chọc cô gái tai thỏ.

- Ta không thi với ngươi, ta muốn so tài với chị Ly Nguyệt và Ngải Lỵ Na!

Mễ Nặc bĩu môi nói.

- Vậy thì phải cố gắng lên.

Mục Lương đưa tay búng vài giọt nước trên trán cô gái tai thỏ.

Anh dặn dò:

- Khi đào củ sen cũng phải chú ý an toàn!

- Ừ, ta biết rồi.

Mễ Nặc nghiêm túc gật đầu.

Cô chậm rãi mò mẫm dọc theo thân sen, sau đó hít một hơi thật sâu rồi vùi đầu xuống nước.

- Quá xa xỉ, thực sự là quá xa xỉ!

Hổ Tây không khỏi líu lưỡi.

Hồ Tiên liếc nhìn cô gái tóc màu quýt, quyến rũ hỏi:

- Ngươi không đi xuống thể nghiệm một chút sao?

Hổ Tây nghiêm mặt, lắc đầu nói:

- Hoạt động này quá xa xỉ, không thích hợp với ta.

Đáy mắt của Hồ Tiên thoáng qua một tia giảo hoạt.

Cô lặng lẽ lùi lại một bước, sau đó giơ tay đẩy cô gái tóc màu quýt xuống sông.

- A!!

Hổ Tây hét lên một tiếng, cả người mất thăng bằng rơi xuống nước.

Phù phù….

Mục Lương hơi nhúc nhích ngón tay, dòng nước bao bọc cô gái tóc màu quýt, trợ giúp nàng đứng vững.

Hổ Tây phồng má như bánh bao, tức giận nói:

- Chị Hồ Tiên, ngươi làm ta sợ muốn chết!

Hồ Tiên che miệng cười tươi như hoa, nói:

- Tới cũng đã tới rồi, đương nhiên là nên xuống dưới thể nghiệm một chút chứ.

Hổ Tây cứng đờ đứng trong nước, cả người có chút không được tự nhiên.

Có lẽ là vì cảm thấy nơi này quá xa xỉ cho nên cô không biết nên làm gì cho phải.

- Ngươi sợ nước à?

Mục Lương kinh ngạc hỏi.

- Không, ta không có sợ nước.

Hổ Tây vội vàng xua tay giải thích.

- Chẳng qua là ta cảm thấy nhiều nước như vậy…. Thật là xa xỉ.

Mục Lương không khỏi bật cười, giải thích:

- Yên tâm đi, nước ở nơi này sẽ không bị lãng phí, một lát sau phần nước đục sẽ trong trở lại thôi.

Thủy Tinh Ngư có năng lực thanh lọc nước.

- Vậy sao?

Hổ Tây ngạc nhiên hỏi.

- Đương nhiên rồi.

Mục Lương gật đầu đáp.

- Vậy ta cũng tới hỗ trợ đào củ sen.

Lúc này trên mặt Hổ Tây mới hiện lên nụ cười.

- Đi đi.

Mục Lương gật đầu.

Anh đứng quan sát của các cô gái, để tránh các cô xảy ra chuyện không may.

Cô gái tóc màu quýt nhanh chóng lao đầu xuống nước, gia nhập đội quân đào củ sen trong bùn.

Ào ào…..

Ngải Lỵ Na lại ló đầu lên khỏi mặt nước, trong tay có thêm hai củ sen nhỏ, đây là những phần bị đứt khi đào ngó sen lần đầu.

- Đào được rồi!

Cô ấy hưng phấn cười nói.

Ào ào….

Cô gái tóc bạc cũng trồi ra khỏi mặt nước, trong tay cầm một cây củ sen năm đoạn, mặt ngoài dính đầy nước bùn.

- Hơi tốn công một chút, cũng may là đào ra được.

Ly Nguyệt khẽ thở ra một hơi.

Không khí trong lành tiến vào buồng phổi, giảm bớt cảm giác khó chịu do nín thở lâu.

- Ly Nguyệt, tại sao củ sen của ngươi lại dài như vậy?

Ngải Lỵ Na kinh ngạc hô.

- Có thể là do ta may mắn thôi.

Khóe miệng của Ly Nguyệt hơi cong lên.

Cô nhìn về phía Mục Lương rồi lắc củ sen trong tay như muốn khoe khoang.

- Rất lợi hại.

Anh lập tức khen ngợi không chút keo kiệt.

Khóe miệng của Ly Nguyệt càng cong hơn.

Cô vui vẻ rửa củ sen trong tay, rửa sạch sẽ lại đặt bên bờ sông, sau đó tiếp tục lặn xuống.

Hồ Tiên nhếch môi đỏ, đôi mắt đỏ rực của cô lấp lóe, có vẻ như trò đào củ sen này rất vui.

Cô có nên gia nhập mọi người không?

Hồ Tiên quay đầu nhìn tám chiếc đuôi xù lông của mình, cuối cùng vẫn quyết định từ bỏ suy nghĩ đi đào củ sen.

- Mục Lương, cho ta một cái ghế dựa đi.

Hồ Tiên liếc mắt đưa tình nói.

Mục Lương vung tay lên, lưu ly ngưng kết thành một chiếc ghế bành đặt cạnh bờ sông.

Hồ Tiên chậm rãi ngồi xuống, đôi chân thon dài bắt chéo nhìn các cô gái hì hục đào củ sen.

Thời gian chậm rãi trôi qua, chúng nữ đào ra củ sen càng ngày càng nhiều.

Ly Nguyệt tạm thời là người dẫn đầu, cô đào được ba cây, hơn nữa mỗi một cây đều rất nguyên vẹn.

Sau khi Mục Lương đào được củ thứ nhất thì đã ngừng tay, bây giờ chỉ phụ trách an toàn cho các cô gái, còn nhiệm vụ đào củ sen thì giao cho các cô hoàn thành.

Trong khoảng thời gian này, anh góp nhặt những hạt sen đã chín rồi sử dụng năng lực của mình để thúc đẩy sinh trưởng cho chúng nó, tiếp theo đem đi trồng ở những nơi khác để mở rộng số lượng củ sen.

Lại qua hơn mười phút, những gốc sen ở đoạn sông này đã bị đào hết.

Chỉ còn một phần nhỏ bị đứt trong bùn rất khó đào ra, Mục Lương coi như là hạt giống, lần sau khi chúng mọc ra thì sẽ tới đây tiếp tục đào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận