Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 234: Bí Dược Trị Liệu Vết Thương, Bệnh Viện

Giây tiếp theo lại lập tức trở lên ngọt thơm, hương vị ngọt ngào làm cho đôi lông mày đang nhăn lại của Hi Bối Kỳ đang dần dần giãn ra.
Ngay sau đó một cỗ mát lạnh xông thẳng lên đầu, xua tan sự mệt mỏi về tinh thần của cô, cảm giác cả người trở nên nhẹ nhàng.
- A a !
Cô không nhịn được phát ra một tiếng kiều hừ, làm cho người ta như thấy tất cả.
- Thế nào?
Khóe miệng của Mễ Á cong lên một tia độ cong.
- Quá tuyệt vời!
Hi Bối Kỳ mở mắt ra, kinh ngạc cảm thán ra tiếng:
- Đây rốt cuộc là trà? Hay là bí dược?
- Là trà.
Trong mắt Mễ Nặc có một tia tự hào.
Cô lại đổ thêm nước ấm vào pha trà.
- Ta lại nếm thử.
Đôi mắt Hi Bối Kỳ tỏa sáng.
- Ùng ục ùng ục !
- Thoải mái, lại thêm một chén!
Bên ngoài cửa phòng khách, Ly Nguyệt khẽ biến sắc mặt.
- Thành Vạn Yêu sao?
Cô tiếp tục nghe thêm một lúc, sau đó yên lặng âm thầm rời đi.
Phanh!
Cửa thư phòng bị đẩy mạnh ra, Vưu Phi Nhi bị kích động chạy vào thư phòng.
Trong miệng cô còn hô to tựa như khoe khoang:
- Mục Lương, ta thành công nghiên cứu ra bí dược trị liệu vết thương rồi.
Mục Lương đang ở bên bàn làm việc giải quyết công việc, xém chút nữa là đã viết sai chữ.
Anh ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Vưu Phi Nhi, trên mặt đối phương hiện lên vẻ cần sự khích lệ.
Mục Lương cũng không còn để cho cô thất vọng, cười tán dương:
- Lợi hại như vậy?
- Làm sao làm được?
- Ta dùng một giọt Nước Mắt Thiên Sứ làm nguyên liệu chính.
Vưu Phi Nhi hưng phấn nói:
- Lại cho thêm vào ba loại nguyên liệu chính khác, năm loại nguyên liệu phụ trợ, mới có thể chế tạo ra.
- Dùng một giọt Nước Mắt Thiên Sứ?
Chân mày của Mục Lương cau lại.
Nước Mắt Thiên Sứ vốn là có thể trị liệu vết thương, đó là chuyện bình thường mà?
- Cơ bản là một giọt Nước Mắt Thiên Sứ chỉ có thể trị cho một người, nhưng chế thành bí dược như vậy lại có thể trị được cho năm người.
Vưu Phi Nhi vuốt tóc trên trán một cái, tiếp tục nói:
- Nhưng tác dụng của bí dược lại có bảy phần công dụng của Nước Mắt Thiên Sứ.
- Thật sao?
Mục Lương kinh ngạc nhíu mày, hai mắt nhìn chăm chú vào Vưu Phi Nhi.
Nghiên cứu như vậy đã có chút lợi hại, trên cơ bản có thể đại trà so với một giọt Nước Mắt Thiên Sứ đơn độc.
Khuôn mặt của Vưu Phi Nhi xuất hiện một vệt ửng đỏ, rất hài lòng với biểu hiện Mục Lương.
Ánh mắt của cô né tránh, không dám nhìn thẳng vào anh, gật đầu nói:
- Đúng, hơn nữa ba loại nguyên liệu chính khác, nguyên liệu phụ trợ đều là những dược liệu thường gặp, bên trong Vườn Thuốc đều có trồng trọt.
- Tốt, vậy chúng ta đã có hi vọng mở bệnh viện rồi.
Bên trong con ngươi màu đen Mục Lương hiện lên tia mong đợi.
Mặc dù hỗn hợp dược liệu giảm đi chút tác dụng của Nước Mắt Thiên Sứ, nhưng số lượng bí dược có thể sản xuất số lượng lớn, chuyện này có nghĩa là có thể trị được cho nhiều người hơn.
Hơn nữa bảy phần công dụng, có thể đủ để ứng phó với một số vết thương nhỏ, ngăn cản được vết thương lớn hoặc trở nên nặng hơn.
Mục Lương đã sớm nghĩ nên xây dựng một bệnh viện ở thành Huyền Vũ.
Hiện tại, trong tay anh đã có một loại bí dược có thể trị liệu vết thương, về sau có rất nhiều căn bệnh đều có thể dựa vào nó mà chữa trị cho tốt hơn.
- Trong khoảng thời gian ngắn có thể điều phối ra bao nhiêu phần bí dược?
Mục Lương liền vội vàng hỏi.
- 100 phần, chủ yếu nhất vẫn là do Nước Mắt Thiên Sứ bị giới hạn số lượng.
Vưu Phi Nhi thở dài, bất đắc dĩ nói:
- Đồng thời, các nguyên liệu chính khác, nguyên liệu phụ trợ cũng có giới hạn.
- Ta hiểu rồi, ta sẽ nhanh chóng mở rộng Vườn Thuốc thêm.
Mục Lương chậm rãi gật đầu.
Bí dược để trị liệu vết thương thật sự rất quan trọng.
Theo thành Huyền Vũ càng ngày càng nhiều nhân khẩu, cộng thêm tương lai sẽ đối mặt với kẻ địch càng ngày sẽ càng nhiều.
Loại bí dược ấy cũng sẽ trở thành vật tư chiến lược, đến lúc đó Thành Phòng Quân nhất định sẽ cho mỗi người một chai, có thể dùng khi bị thương.
Trừ cái đó ra, bệnh viện, Phòng giao dịch cũng đều có thể giao dịch buôn bán.
Hiện tại, Mục Lương liên tưởng đến rất nhiều thứ, nghĩ làm sao có thể sử dụng bí dược trị một cách hợp lý.
Công xưởng sản xuất thuốc nhất định phải được xây dựng thêm, tuyển chọn công nhân tuyệt đối trung thành, nhưng không thể tiết lộ công thức bí dược cho đối phương.
Các dược liệu hỗ trợ có thể giao công nhân bình thường đi xử lý, mấu chốt là điều phối thành bí dược, thì nhất định cần phải giao cho một người tuyệt đối trung thành tiến hành đi xử lý.
Vì cam đoan mức độ trung thành của nhân viên công tác, bây giờ Khế Ước Ong Chúa đã có thể phát huy được tác dụng.
- Xây dựng bệnh viện, mở rộng Vườn Thuốc...
Sau khi Mục Lương suy nghĩ xong, phát hiện còn rất nhiều chuyện phải làm.
- Mục Lương, ngươi bị làm sao vậy?
Vưu Phi Nhi nghi ngờ hỏi.
- Không có việc gì.
Mục Lương khoát tay một cái.
- Ta đây trở về điều chế bí dược.
Vưu Phi Nhi nhỏ giọng nói.
- Ngày mai lại làm, thời gian cũng không sớm, ngươi nên nghỉ ngơi.
Mục Lương quan tâm nói:
- Ngươi cần phải chú ý đến sức khỏe bản thân, đừng làm việc quá sức, sẽ để cho người người khổ sở vì mình.
- Được.
Vưu Phi e ngại mặt càng đỏ hơn.
Cô ngước mắt liếc nhìn Mục Lương, lại nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác.
Cuối cùng Vưu Phi Nhi không có nhịn được, yếu ớt hỏi:
- Cái kia... Nếu như ta bị bệnh, ngươi sẽ khổ sở sao?
- Đương nhiên.
Mục Lương trả lời không chút do dự.
- Ta đi.
Gương mặt của Vưu Phi Nhi đỏ bừng, quay đầu hướng ra ngoài, chạy thật nhanh.
Cô xấu hổ, không có ý tứ tiếp tục ở lại thư phòng.. Thì ra Mục Lương thật sự là có quan tâm tới ta.
Vệ Ấu Lan đứng ở bên ngoài cửa thư phòng, tiếp tục đứng ở cửa đợi Mục Lương đại nhân gọi vào.
- Thực sự là mơ hồ.
Mục Lương nhấc khóe miệng lên, thốt ra một tiếng cảm thán.
- 50 phần bí dược trị liệu vết thương sao, có thể lấy một phần ra đặt trong Phố Buôn Bán để giao dịch.
Mục Lương suy tư, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, điểm tiến hóa lúc này không đủ dùng, phải kiếm thêm thật nhiều tinh thạch hung thú mới được.
- Đạp đạp đạp !
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Cộc cộc cộc!
Sau đó, cửa phòng lần thứ hai bị gõ.
- Tiến đến.
Mục Lương thuận miệng ứng tiếng.
Hắt xì!!
Ly Nguyệt đẩy cửa thư phòng ra tiến vào.
Cô thả nhẹ cước bộ đi tới trước mặt Mục Lương, đưa tay tháo nón an toàn xuống, một mái tóc dài trắng như tuyết xõa xuống.
- Mục Lương, các cô ấy nói chuyện có nhắc tới…
Ly Nguyệt thẳng vào chủ đề, mang tin tức nghe lén được đơn giản nói lại một lần nữa.
- Mễ Nặc thực sự là nói như vậy? Cô ấy không muốn đi cùng với Mễ Á?
Đôi mắt màu đen của Mục Lương chớp chớp.
- Ừm.
Ly Nguyệt hơi gật đầu.
- Nha đầu kia, không có phí công ta thương cô ấy.
Mục Lương nhếch mép lên, tận cùng đáy mắt có chút tình cảm ấm áp.
Nếu như Mễ Nặc muốn đi, anh chỉ sợ giữ lại cũng sẽ không tốt, dù sao người muốn dẫn cô ấy đi là chị ruột của cô ấy, thân phận không giống với anh.
Mễ Nặc là người đầu tiên anh quen biết khi tới thế giới này, cũng là người có quan hệ thân thiết nhất, không thể nào nói không có tình cảm với cô được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận