Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 776: Từng Bước Hoàn Thiện Kế Hoạch Xây Dựng Căn Cứ Trung Chuyển



- Ta cũng không có.

Gìa Lạc nhún vai một cái, Thành Huyền Vũ quả thật tốt hơn nhiều so với thành Tương Lai.

Ngải Lỵ Na chớp chớp con ngươi hồng nhạt, chậm rãi lắc đầu, nghĩ không ra thành Huyền Vũ có khuyết điểm gì.

- Thành Huyền Vũ còn có vấn đề gì sao? Hình như không có.

Nguyệt Phi Nhan tự hỏi tự trả lời một câu.

Chân mày của Mục Lương cau lại, các cô gái đã đánh giá thành Huyền Vũ quá cao.

- Các ngươi thì sao?

Anh lại nghiêng đầu nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan và Hồ Tiên.

- Mục Lương, lối ra vào thành Huyền Vũ có phải quá ít hay không?

Nguyệt Thấm Lan suy nghĩ một chút hỏi.

Rùa Đen đã mở rộng thêm gấp mười lần, nhưng lối ra vào thành Huyền Vũ chỉ có pháo đài tam quan

- Về sau, sẽ tăng thêm cổng, nhưng hiện tại cứ duy trì như vậy đi!

Mục Lương nhếch miệng nới. Tăng thêm cổng ra vào thành Huyền Vũ có ý nghĩa là phải xây lại pháo đài tam quan mới, đồng thời cũng cần một nhóm lớn nhân viên công tác mới. Cứ điểm tam quan mới còn cần bốn nhóm Thành Phòng Quân tuần tra và trú đóng.

Nếu như muốn kiếm nhiều tinh thạch hung thú, như vậy sau khi xây xong pháo đài mới, cũng cần quy hoạch lại Phố Buôn Bán.

Nếu tính như thế, ngay lập tức anh từ bỏ ý định xây dựng cổng ra vào mới.

Mặc dù, hiện tại chỉ có một cổng ra vào cũng có thể dễ dàng quản lý lượng người ra vào thành Huyền Vũ.

- Ngươi quyết định là tốt rồi.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu.

Hồ Tiên nhún vai, lộ ra một rũ cười quyến, biểu thị không có vấn đề khác.

Lông mi Mục Lương hơi nhíu lại, đứng lên nói to rõ:

- Tốt lắm, vậy hội nghị lần này đến đây kết thúc.

- Vâng.

Các cô gái cùng nhau đồng thanh đáp.

- Thời gian cũng không sớm, mọi người đều đi về nghỉ ngơi đi.

Mục Lương mỉm cười ôn nhu nói.

- Vâng.

Mễ Nặc ngoan ngoãn gật đầu.

Mục Lương nhìn phía cô giá tóc vàng hai chùm, dặn dò:

- Nhất là Vưu Phi Nhi, ngươi đã có quầng thâm mắt, phải nghỉ ngơi thật tốt.

Nguyệt Thấm Lan hiền dịu nói:

- Mục Lương, hay ngươi trực tiếp đưa ra mệnh lệnh, nếu không chờ một hồi, cô ấu sẽ chạy về Sở Nghiên Cứu tiếp tục nghiên cứu.

- Có đạo lý.

Mục Lương nghĩ đến tính cách của Vưu Phi Nhi, thật có khả năng nghiêng đầu, chạy trở về Sở Nghiên Cứu tiếp tục làm nghiên cứu.

Anh ôn nhuận nói:

- Phi Nhi, ngày mai ngươi phải nghỉ ngơi thật tốt, không thể bước vào Sở Nghiên Cứu nửa bước, ta sẽ bảo nhóm Tiểu Lan nhìn chằm chằm ngươi.

-... Vâng.

Khuôn mặt Vưu Phi Nhi nổi lên một vệt ửng đỏ, Mục Lương đây là quan tâm mình sao ?

- Tốt lắm, tan họp.

Mục Lương xoay người rời khỏi phòng họp.

- Ai, không giúp được gì cả!

Tuyết Cơ thở dài, cầm cuốn sổ trắng xóa và cây bút đứng lên.

Ly Nguyệt vỗ bả vai Bách Biến Ma Nữ, lạnh lùng nói:

- Ngươi quen thuộc hoàn cảnh thành Ngự Thổ, muộn chút cùng đi với ta.

- Được.

Tuyết Cơ nghiêng đầu đáp.

Trong thư phòng, Mục Lương để bút xuống bàn, ngồi trên ghế rồng, xem nội dung của cuộc họp cải cách lần này.

Anh yên tĩnh suy nghĩ, quyết định ba ngày sau sẽ xuất phát đi xây dựng căn cứ trung chuyển.

Anh dự định cưỡi máy bay Huyền Vũ đi xây dựng căn cứ trung chuyển, dù sao bay đi cũng nhanh hơn so với đi bộ trên mặt đất.

Sau này, máy bay Huyền Vũ sẽ còn tiếp tục tiến hóa, mới có thể đi đến những thành phố có trạm dừng đã càng ngày càng xa, đi càng nhiều nơi hơn kiếm càng nhiều tinh thạch hung thú.

Mục Lương không muốn buông tha thị trường những thành phố này, cho nên mới phải thành lập căn cứ trung chuyển, có thể tiếp tục kiếm tinh thạch.

Ở trong kế hoạch của anh, căn cứ trung chuyển tương đương với một tòa thành, một thành phố hoàn toàn thuộc về anh, được anh quản lý.

Anh hơi chuyển động ý nghĩ một chút, mở ra bảng thuộc tính bốn chiều, nhìn điểm tiến hóa có chín chữ số, nhịn không được nhếch miệng lên.

- Không biết Trà Thụ Tinh Thần tiến hóa đến cấp 10, sẽ xảy ra biến hóa như thế nào...?

Trong lòng của Mục Lương đang tung bay.

-...

Anh đang suy nghĩ, như thế nào hoàn thiện căn cứ trung chuyển.

Nếu như dùng cành cây của Trà Thụ Tinh Thần, trồng ở căn cứ trung chuyển, lại nuôi hai con Thủy Tinh Ngư, căn cứ có thể tự cấp tự túc hay không?

Trà Thụ Tinh Thần có thể tinh lọc không khí, còn có thể cải thiện cấu tạo và tính chất của đất đai, như vậy thì có thể khiến cây xanh sống sót.

Ở trong căn cứ trung chuyển có thể trồng rau xanh, như thế cũng không cần vận chuyển rau xanh từ thành Huyền Vũ nghìn dặm xa xôi đến.

Như vậy thì sau này thành Huyền Vũ, không cần chuyển vận rau xanh đến căn cứ trung chuyển, căn cứ cũng có thể liên tục không ngừng làm giao dịch với ngoại giới.

- Ý tưởng này đáng giá thử một lần.

Mục Lương đưa tay kéo qua một trang giấy, viết xuống ý tưởng trong đầu, từng bước một hoàn thiện.

- Vì an toàn, bức tường Lưu Ly bao quanh căn cứ trung chuyển cũng muốn phải xây dựng kiên cố hơn mới được.

Mục Lương viết ra tất cả suy nghĩ.

Anh lại có ý tưởng mới, muốn tăng thêm cường độ che chở cho bức tường pha lê, vậy Sóc Lưu Ly cũng phải tiến hóa.

- Điểm tiến hóa vẫn mãi không đủ dùng.

Mục Lương thầm than.

Trước khi, anh muốn xuất phát xây dựng căn cứ trung chuyển, phải tiến hóa Trà Thụ Tinh Thần và Sóc Lưu Ly lên thêm một cấp.

......

Sáng sớm tinh mơ.

Bầu trời xuất hiện ánh sáng mờ ảo, một ngày mới bắt đầu rồi.

Thành Ngự Thổ, Phủ Thành Chủ trên đỉnh núi.

Vũ Thạch đứng ở sát rìa đỉnh núi, nhìn ra Rùa Đen khổng lồ ở phía xa xa

- Gia chủ, trời đã sáng, Man Thú Hoang Cổ sẽ rời đi đúng không?

Vũ Thiết gõ lấy cây gậy trong tay, uy nghiêm đi tới phía sau Vũ Thạch.

- Bọn họ đã hứa với ta, sẽ rời đi.

Vũ Thạch trầm mặt đáp.

- Đồng ý rồi đổi ý, cũng là chuyện thường xảy ra.

Vũ Thiết ý vị sâu xa nói.

- Chờ một chút.

Khóe mắt của Vũ Thạch run lên vài cái, trong lòng lão bắt đầu cảm thấy hơi tức giận.

-... Ai.

Vũ Thiết thở dài, không nói lời gì nữa.

Phía sau hai người, các cao tầng Vũ thị lần thứ hai xuất hiện, cùng nhau nhìn về phía Rùa Đen xa xa

Ầm ầm ~~

Sau một khắc, mặt đất bắt đầu chấn động, núi lớn trong đám người dưới chân đung đưa.

- Đây là thế nào?

- Man Thú Hoang Cổ muốn công thành rồi sao?

Vũ Phó hoảng sợ hô to

- Im lặng.

Sắc mặt của Vũ Thạch đen lại rống lên một câu

-...

Sắc mặt các cao tầng Vũ thị đều bắt đầu khó coi, dồn dập yên tĩnh lại, không dám chọc giận gia chủ

Vũ Thạch dời lực chú ý thả ở ngoài thành, phát hiện Man Thú Hoang Cổ khổng lồ đang chậm rãi đứng lên.

Đồng thời, tường vây bao phủ toàn bộ thành Ngự Thổ cũng biến mất.

Tường vây cao trăm mét từ từ biến mất, bắt đầu sụp đồ, một lần nữa hòa làm một thể với mặt đất

- Man Thú Hoang Cổ phải rời đi.

Vũ Phó trợn to con mắt kinh hô thành tiếng.

Dưới cái nhìn soi mói của nhóm cao tầng, Rùa Đen thong thả xoay người, đi về hướng xa xa.

- Cuối cùng đã đi.

Đám người Vũ Thiết chậm rãi thở phào, nhìn chăm chú vào Rùa Đen đang càng ngày càng đi xa.

Vũ Thạch cũng thở một hơi dài nhẹ nhõm, tâm trạng mệt mỏi tĩnh lại.

Nhưng, không chờ bọn họ vui vẻ bao lâu, Rùa Đen lần nữa ngừng lại, sau đó từ từ một lần nữa nằm xuống trên mặt đất.

- Hả hả, tại sao lại dừng lại?

Nụ cười trên mặt Vũ Phó cứng lại.

Vũ Thiết ngạc nhiên nói:

- Chuyện gì xảy ra, không phải rời khỏi sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận