Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 496: Bản Xây Dựng Viện Ca Kịch

- Cách này thật sự có hiệu quả sao?
Mễ Nặc vẫn còn giữ thái độ hồ nghi.
- Thử rồi sẽ biết, dù sao ngươi cũng không thiệt hại gì, ta nói đúng không?
Hồ Tiên nhún vai, mị thanh nói.
- Tốt thôi.
Mễ Nặc cụp lỗ tai đáp lại.
Còn chưa lên sân khấu hát mà cô đã bắt đầu khẩn trương rồi.
- Lại đây, ta dạy ngươi hát hai câu cuối cùng.
Hồ Tiên kéo tay của cô gái tai thỏ.
Mễ Nặc gật đầu, nghiêm túc học tập.
- Gió thổi qua mùa hè !
Mễ Nặc lại cất tiếng hát lần nữa, lần này cô cũng cảm thấy hài lòng.
- Bốp bốp bốp !
- Hát rất tốt.
Hồ Tiên chưa kịp lên tiếng khích lệ thì phía sau hai người đã truyền đến tiếng vỗ tay và khen ngợi.
Cô gái tai thỏ vội vàng quay đầu lại, Mục Lương xuất hiện ở hoa viên không biết từ lúc nào, dưới nách còn kẹp một vật thể bằng gỗ.
- Mục Lương, tại sao ngươi đi đường lại không phát ra tiếng động chứ?
Mễ Nặc giận trách.
- Là do các ngươi quá tập trung ca hát mà thôi.
Mục Lương nói với vẻ mặt vô tội.
- Ngươi đang cầm cái gì trên tay vậy?
Hồ Tiên chớp chớp đôi mắt màu đỏ rực.
- Đàn ghi ta, một loại nhạc cụ.
Mục Lương đưa chiếc ghi ta vừa mới làm xong cho hai cô gái nhìn.
- Vật này có công dụng gì?
Mễ Nặc tiến lên trước, tò mò đánh giá đàn ghi ta.
- Ta có thể đệm nhạc cho ngươi nha.
Mục Lương ngồi xuống, tay trái tự nhiên đè lên dây cung, tay phải gảy vài cái.
Vì phục chế đàn ghi ta tới mức cao nhất, tài liệu mặt ngoài vẫn là gỗ, chỉ là hệ thống bên trong lại sử dụng lưu ly, gia tăng tính kiên cố cho đàn ghi ta.
- Leng keng leng keng !
Tiếng đàn mượt mà đầy đặn vang lên, khiến cho trái tim hai cô gái rung động.
- Các ngươi hát đi, ta sẽ đệm đàn.
Mục Lương dịu dàng ra hiệu.
Hồ Tiên và cô gái tai thỏ đưa mắt nhìn nhau, sau đó bắt đầu ngâm nga.
Mục Lương nhẹ gảy dây đàn, phối hợp phần diễn tấu của hai cô gái.
Cô gái tai thỏ nhìn chằm chằm ánh mắt của anh, con mắt màu xanh lam tỏa sáng, bên tai còn quanh quẩn âm sắc đặc biệt của đàn ghi ta.
Bốn phút trôi qua, tiếng ca và tiếng ghi ta dừng lại, nhưng dư âm vẫn còn văng vẳng ở bên tai mọi người.
- Mục Lương, ta muốn học đánh đàn ghi ta.
Mễ Nặc nói không chút do dự.
- Được rồi, ta sẽ dạy cho ngươi.
Mục Lương không khỏi cười đáp.
Đàn ghi ta chỉ là nhạc cụ đầu tiên mà anh chế tạo, sau này sẽ xuất hiện trống, đàn tranh, đàn hạc và các loại nhạc cụ khác.
Mục đích của anh là thành lập một dàn nhạc, chuẩn bị cho việc khai trương sau này của Viện Ca Kịch.
Trên thực tế, Viện Ca Kịch chỉ là nhân tiện mà thôi, một kế hoạch hốt bạc mới là quan trọng nhất.
Có dàn nhạc, như vậy anh có thể chế tạo Linh khí ‘Máy chiếu’, từ đó kiếm được rất nhiều tinh thạch hung thú.
- Đầu tiên cần phải học cách đọc bản nhạc trước.
Mục Lương vung tay lên, lưu ly lập tức ngưng kết tạo thành khuông nhạc trong suốt, trên các dòng kẻ ngang còn có rất nhiều nốt nhạc.
Hai cô gái hoàn toàn mờ mịt.
- Đây là khuông nhạc, đếm từ dưới lên, theo thứ tự là dòng một, dòng hai, dòng ba, dòng bốn và dòng năm......
Mục Lương dùng lời nói thông tục dễ hiểu để giới thiệu khuông nhạc, dạy cô gái tai thỏ nhận biết nốt nhạc, đọc hiểu khuông nhạc.
- Cái này nhìn có vẻ rất khó nha.
Tai thỏ của Mễ Nặc cụp xuống, cố gắng nghe hiểu những gì Mục Lương giảng.
- Sử dụng Máy Ghi Âm thu lại, khi nào rảnh rỗi thì nghe một chút.
Anh vỗ đầu cô gái tai thỏ, cưng chiều nói:
- Nếu không hiểu thì có thể đi hỏi ta.
- Tốt.
Mễ Nặc cười tươi như hoa đáp.
- Hiện tại, ta sẽ hướng dẫn ngươi cách cầm đàn ghi ta.
Mục Lương giơ đàn ghi ta lên.
Cô ngoan ngoãn gật đầu, tinh thần càng ngày càng tập trung.
- Tay trái hoặc tay phải đè dây cung đều được, tùy thuộc vào ngươi thuận tay nào.
Mục Lương tay nắm tay dạy học từng bước.
- Đàn ghi ta có sáu dây cung, từ dày đến mảnh, ứng với mỗi dòng trên khuông nhạc......
Ở Địa Cầu, đàn ghi ta thường gặp có sáu dây cung, nhưng cũng có loại bốn dây, tám dây, mười dây và mười hai dây cung, chỉ là những loại đàn ghi ta này không phổ biến.
Mà Mục Lương chỉ biết đàn loại sáu dây cung, đây là kiến thức anh học được khi còn là học sinh cấp ba.
Hồ Tiên nhẹ nhàng lắc lư bảy chiếc đuôi hồ ly, đôi mắt đẹp lưu chuyển, tràn đầy phấn khởi nhìn.
Nửa giờ sau.
Hồ Tiên nhướng mày, đột nhiên nói:
- Hình như ta có thể đàn được đấy.
- Ài ài ài, chị Hồ Tiên học xong rồi à?
Mễ Nặc kinh ngạc thốt lên.
- Không khó lắm.
Hồ Tiên kiều mị nở nụ cười.
Mục Lương vô cùng kinh ngạc, đàn ghi ta dễ học như vậy sao?
Anh đưa đàn ghi ta cho Hồ Tiên, dịu dàng nói:
- Vậy ngươi thử xem.
Hồ Tiên tiếp nhận đàn ghi ta, học theo động tác của anh, nhớ lại bản nhạc, ngón tay ngọc nhẹ nhàng gảy dây đàn.
- Leng keng !
Mới vừa bắt đầu thì tiếng đàn ghi ta còn có chút lóng ngóng, nhưng mà một phút đồng hồ, tiếng đàn đã trở nên lưu loát và mượt mà.
Đáy mắt của Mục Lương thoáng qua vẻ khác lạ, chẳng lẽ Hồ Tiên có thiên phú dị bẩm?
- Ta đàn như vậy đúng không?
Khi Hồ Tiên đàn xong nốt nhạc cuối cùng, nàng nhấc mí mắt nhìn về phía anh, đôi mắt màu đỏ rực giống như đang câu dẫn người.
Mục Lương tán dương:
- Đàn rất tốt.
Khóe miệng của Hồ Tiên cong lên, cười khanh khách nói:
- Rất thú vị, ngươi có thể tặng ta một cây đàn ghi ta không?
- Khi nào nhàn rỗi ta sẽ làm một cái cho ngươi.
Ánh mắt của Mục Lương lấp lóe.
Anh đột nhiên nghĩ tới, cũng tới lúc nên đưa cho Hồ Tiên linh khí cao cấp hơn.
Mục Lương và Hồ Tiên đã ký kết Khế Ước Ong Chúa, cô ấy sẽ không phản bội thành Huyền Vũ.
- Ta chờ mong.
Hồ Tiên nở nụ cười vũ mị.
- Mục Lương, ngươi dạy ta thêm một chút đi.
Mễ Nặc kéo ống tay áo của anh, nũng nịu quơ qua quơ lại.
Trong lòng Hồ Tiên khẽ nhúc nhích, giơ tay ôm vòng eo mảnh khảnh của cô gái tai thỏ, cười quyến rũ nói:
- Mễ Nặc, để ta dạy ngươi.
- A, ta...... Tốt thôi.
Mễ Nặc nhìn về phía Mục Lương xin giúp đỡ.
Cô gái tai thỏ muốn người nào đó dạy cho mình hơn nha!
Anh nhún vai, con mắt màu đen lộ ra ý cười, tỏ vẻ lực bất tòng tâm.
Trong phòng làm việc, Mục Lương đang cúi đầu vẽ bản vẽ, là vẽ bản xây dựng Viện Ca Kịch.
Ở một bên, Hi Bối Kỳ đang cầm một bắp ngô gặm, đôi mắt màu vàng óng thỉnh thoảng nhìn về phía anh, lại lặng lẽ quan sát trên bản vẽ thiết kế.
Kể từ khi Nguyệt Phi Nhan đi thành Phi Điểu, cô gái Ma Cà Rồng trở nên lười biếng, không có việc gì là chạy đến phòng làm việc.
Cô thích mùi hương trên người Mục Lương, thậm chí là mê luyến, đại khái là có liên quan tới việc uống máu của anh.
Mục Lương tô tô vẽ vẽ đã nửa giờ, trong lúc bỏ đi ba tờ giấy.
- Mục Lương, ngươi muốn ăn chút bắp ngô không?
Hi Bối Kỳ duỗi tay nhỏ ra phía trước, đưa bắp ngô đến bên miệng anh.
Mục Lương ngừng động tác vẽ một lát, giương mắt nhìn hướng bắp ngô trước miệng, mặt trên có đầy dấu răng, còn có thể nhìn thấy vết tích răng mèo lưu lại.
- A, ta lại đi đến phòng bếp cầm một bắp nữa.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hi Bối Kỳ ửng đỏ, nàng muốn mang thêm một bắp ngô nữa.
Kết quả tay run một cái, bắp ngô bị cắn.
- Ấy ấy ấy?
Cô bé Ma Cà Rồng trừng lớn đôi mắt màu vàng óng, nhìn Mục Lương cắn một cái còn sót lại hai hàng hạt bắp.
- Làm sao vậy?
Mục Lương nhướng lông mày cười khẽ.
- Không, không có việc gì.
Ánh mắt Hi Bối Kỳ né tránh, bên tai không khỏi đỏ lên.
Tim của cô đập nhanh hơn, giống như là có nai con đang nhảy loạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận