Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1432: Có Nên Nhắc Nhở Hắn Một Câu Hay Không?



…………

Mai Đặc nhìn thương phẩm trên bàn, tò mò cầm lên xem.

- Đây là giày?

Hắn nhéo nhéo cao su dưới đế giày, kinh ngạc nhìn về phía Hồ Tiên.

- Đúng vậy, ngươi có thể thử xem.

Hồ Tiên đưa tay nói.

- Được.

Mai Đặc ngồi xuống, cởi bỏ đôi giày da thú đế gỗ trên chân.

Hồ Tiên nhìn về phía chân Nhị Vương Tử, không có bít tất, bay tới một mùi khó ngửi. Mục Lương giật giật mũi, trong lòng nhổ nước bọt, chân của Nhị Vương Tử này thối ngất trời. Nhưng, Nhị Vương Tử còn không tự biết, mang đôi giày đế cao su xỏ vào chân.

Hắn xỏ chân vào một cách dễ dàng, thắt dây, đứng dậy đi mấy bước.

- Giày này thật thoải mái, đế giày rất mềm.

Hai mắt Mai Đặc sáng lên, ngoài miệng liên tục kinh thán không thôi. Cao su rất mềm, đi vào chân tự nhiên còn thoải mái hơn giày làm từ da thú, gỗ và xương thú.

Khải Tân Tư nghi ngờ:

- Thật sự thoải mái như vậy?

Mai Đặc tán dương:

- Thực sự, đây là lần đầu tiên đệ đi một đôi giày thoải mái như vậy, không làm đau chân chút nào.

Hồ Tiên giới thiệu:

- Đây là giày cao su, bền lại còn mềm mại, tự nhiên không làm đau chân.

- Để cho ta đi thử.

Khải Tân Tư háo hức muốn thử thúc giục.

Mai Đặc khoát tay nói:

- Ngươi mang đôi khác đi.

Lúc Đại Vương Tử quay đầu lại, một đôi giày cao su khác đã bị Quốc Vương mang thử, cũng khen ngợi không ngớt miệng. Ánh mắt Quốc Vương rực lửa hỏi:

- Giày cao su này bán như thế nào?

- Một đôi năm miếng tinh thạch Ma Thú cấp năm.

Hồ Tiên mỉm cười nói.

- Vậy cho ta một nghìn đôi trước đi.

Quốc Vương quyết định thật nhanh nói.

- Vâng.

Sắc mặt Hồ Tiên bình tĩnh, xuất ra cuốn sổ ghi lại.

Chỉ một nghìn đôi giày cao su, lợi nhuận quá ít, cần phải hợp tác với hiệu buôn Dụ Chính mới được.

- Ta thích loại vải này, sờ thật thoải mái.

Phó Linh Na vuốt liên tục bộ quần áo, cùng tấm vải lụa mà tiểu hầu gái lấy ra.

Hồ Tiên ưu nhã nói:

- Đây là tơ lụa, là loại vải rất quý hiếm.

- Bán thế nào?

Phó Linh Na hỏi tới, mắt Hồ Tiên lóe lên, giới thiệu:

- Tơ lụa thuộc về trân phẩm, sản lượng hàng năm ít đáng thương, giá một mét là năm mươi miếng tinh thạch Ma Thú cấp hai.

- Một mét dài bao nhiêu?

Phó Linh Na chớp chớp đôi mắt xinh đẹp.

Hồ Tiên cầm tấm lụa, kéo ra chiều dài một mét, nói:

- Dài cỡ này.

Phó Linh Na khẽ nhếch môi đỏ mọng, kinh ngạc nói:

- Ngắn như vậy sao!

………

- Thứ tốt tự nhiên xứng cái giá này, hơn nữa số lượng ít, bán hết phải chờ một thời gian rất lâu.

Hồ Tiên nói xong cầm lên một bộ tơ lụa, trình diễn sự hoa lệ của nó.

- Thật sự rất đẹp.

Mắt Phó Linh Na lấp lánh, nhìn nó không rời mắt được.

Hồ Tiên nói lời mà Mục Lương đã dạy cô:

- Đây là bộ trang phục đã hoàn thành, phẩm chất cực đẹp, một bộ một nghìn đồng, cũng chính là một viên tinh thạch Ma Thú cấp bốn.

- Ta mua.

Phó Linh Na không nói hai lời vẫy tay để thị nữ lấy tinh thạch Ma Thú.

Hồ Tiên cong khóe môi nói:

- Đây chỉ là một loại y phục, thành Huyền Vũ còn rất nhiều thành phẩm quần áo khác, nếu cảm thấy hứng thú có thể đi xem.

- Được, ngày mai ta sẽ đi.

Phó Linh Na đồng ý một tiếng. Bà muốn mua thêm vài thớt tơ lụa, móc ra lượng lớn tinh thạch Ma Thú. Quốc Vương không có hứng thú với vải vóc, lực chú ý rơi vào rương rượu.

Lão nhìn về phía Mục Lương, hiếu kỳ hỏi:

- Thành chủ các hạ, đây là cái gì?

Mục Lương cất giọng mời:

- Đây là rượu thành Huyền Vũ, ngài nếm thử xem?

- Bệ hạ, rượu thành Huyền Vũ rất ngon.

Nguyệt Thấm Di khen ngợi một câu.

Chân mày Quốc Vương cau lại, cười nói:

- Rượu có thể khiến Đại Ma Pháp Sư Nguyệt Di khen ngợi, vậy ta phải nếm thử.

Diêu Nhi nghe vậy, động tác nhanh chóng mở rương lấy ra từng bình rượu, lấy thêm chén rượu Lưu Ly, cho các loại rượu khác nhau vào chén nhỏ.

- Rượu này ngửi thật là thơm!

Quốc Vương tràn đầy kinh ngạc. Nói xong lão bưng rượu lúa mì lên, nhìn màu rượu vàng nhạt, bên trong không có tạp chất, rõ ràng phẩm chất không thấp. Quốc Vương thử một ngụm rượu, hương lúa mạch nở rộ trong miệng, ngay sau đó là mùi rượu thơm nồng.

- Rượu ngon!!

Lỗ mũi Quốc Vương khẽ nở, thân thể hơi run một cái. Vẻ mặt Khải Tân Tư nghi hoặc:

- Còn ngon hơn so với rượu tiệc đêm nay?

- Ừm, rất ngon.

Quốc Vương hình như không có từ để miêu tả, chỉ biết gật đầu tán thưởng. Khải Tân Tư tò mò cầm chai rượu lên, ngửa đầu uống một ngụm rượu lúa mì.

Ừng ực ừng ực...

Hắn ngạc nhiên trừng lớn hai mắt, cả bình rượu lúa mì đã thấy đáy.

- Uống ngon thật.

Khải Tân Tư chưa thỏa mãn ợ rượu.

- Nếm thử rượu trái cây cùng rượu đế.

Mục Lương đưa tay mời.

- Được.

Khuôn mặt Quốc Vương ửng đỏ lên tiếng.

Lão lần lượt thưởng thức rượu trái cây cùng rượu đế, hai mắt càng ngày càng phát sáng, giống như là phát hiện bảo vật quý hiếm, miệng tán thán liên tục.

- Uống ngon, rượu tốt, rượu đế mới là uống ngon nhất, đủ mạnh...

Khải Tân Tư cũng vậy, vài chén rượu xuống bụng, khuôn mặt đã rất đỏ.

Quốc Vương đưa tay khoa tay múa chân nói:

- Thành chủ các hạ, ta muốn mua rượu, những loại rượu này đều mua một nghìn bình, về sau mỗi tháng đều muốn một nghìn bình...

- Có thể.

Mục Lương mỉm cười gật đầu.

Giá cả rượu đế tuy cao, thế nhưng Vương Thất không thiếu tinh thạch ma thú, mỗi tháng mua mấy ngàn chai rượu không coi vào đâu.

Nguyệt Thấm Di liếc nhìn Quốc Vương, do dự có nên nhắc nhở hắn một câu hay không, giá rượu đế và rượu trái cây cũng không rẻ nha.

Nhưng, lúc này Quốc Vương đã đắm chìm niềm vui lấy được rượu ngon, căn bản quên mất chuyện giá cả. Nguyệt Thấm Di nhìn về phía Vương Hậu, bà ấy cũng ý cười đầy mặt, yêu thích không buông tay nghiên cứu vải tơ lụa.

Cô nhìn về phía Công Chúa, Bạch Sương thì đang đánh giá Mục Lương, rất ít khi dời ánh mắt. Đêm ngày càng tối, dạ yến tan trong tiếng cười.

Mục Lương đứng lên, ôn hòa nói:

- Sắc trời không còn sớm, đã đến lúc chúng ta phải trở về.

- Được, hoan nghênh trở lại lần sau.

Quốc Vương say say đứng lên, giống như huynh đệ vỗ bả vai Mục Lương. Ly Nguyệt bước lên trước, suýt chút nữa ra tay.

Mục Lương ngước mắt ra hiệu, mới khiến nữ tử tóc trắng ngừng động tác trên tay.

- Hàng hóa sẽ chuẩn bị xong vào ngày mai.

Hồ Tiên lôi kéo tay Phó Linh Na nói.

Phó Linh Na cười tươi như hoa gật đầu nói:

- Tốt, ta ngày mai đích thân dẫn người đến lấy.

Ly Nguyệt ngạc nhiên nhìn hai người này, lúc này bọn họ giống chị em ruột nói chuyện với nhau, làm thế nào vậy? Quốc Vương với Vương Hậu vui vẻ đưa tiễn, đám Mục Lương rời phòng yến hội.

- Mục Lương, ta sẽ thường đến thành Huyền Vũ.

Bạch Sương vẫy tay hô.

- Luôn luôn hoan nghênh ngươi.

Mục Lương xoay người lại đáp.

Hai mắt Bạch Sương hơi phiếm hồng, trong lòng có chút luyến tiếc, sinh ra một ý nghĩ trong đầu.

- Mục Lương có thể vĩnh viễn ở lại thì tốt -

Cô nhìn theo Mục Lương lên xe, Sói Mặt Trăng kéo xe rời khỏi Vương Cung. Sau khi đám người Mục Lương rời đi, Vương Cung lại trở nên an tĩnh.

Quốc Vương vốn đang say rượu lên tinh thần, không giống như dáng vẻ uống say chút nào.

Lão vỗ đầu con gái, ôn nhu nói:

- Bạch Sương, không còn sớm, về nghỉ ngơi đi.

- Vâng.

Tâm trạng của Bạch Sương hơi thất vọng, nghe lời đi về hậu điện.

- Cha, ngài thấy Mục Lương thế nào?

Mai Đặc nhẹ giọng hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận