Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 301: Cận Thị, Mắt Kiếng

Mục Lương trở lại Phủ Thành Chủ , trong tay phun ra tơ nhện làm thành túi lưới, bên trong chứa quả của cây Măng Cụt Bom.
- Đạp đạp đạp !
- Mục Lương đại nhân, nhân viên làm ở Nhà thuốc tới, nói muốn gặp ngài.
Vệ Ấu Lan đi nhanh tới.
- Ở đâu?
Bước chân của Mục Lương dừng lại, hỏi.
Vệ Ấu Lan yếu ớt nói:
- Ở cửa Phủ Thành Chủ.
Mục Lương thuận miệng nói:
- Dẫn cô ấy tới thư phòng!
Anh cầm theo túi lưới làm bằng tơ nhện xoay người đi về hướng thư phòng.
- Được.
Vệ Ấu Lan lên tiếng.
Cũng không lâu lắm, cửa thư phòng bị gõ.
- Cộc cộc cộc !
- Vào đi.
Âm thanh của Mục Lương truyền ra.
Nhân viên làm ở Tiệm thuốc nhẹ nhàng đẩy cửa gỗ ra, có chút sợ hãi đi vào bên trong.
Mục Lương đặt quả Bom đang nghiên cứu xuống, hỏi:
- Có chuyện gì à?
Quả Bom là tên anh đặt quả của cây Măng Cụt Bom.
- Thành… Thành Chủ Đại Nhân.
Nhân viên ấy cung kính khom lưng hành lễ, lắp bắp nói:
- Là như vậy, ngày hôm nay, có một người bệnh kỳ quái đến mua thuốc.
- Kỳ quái như thế nào? Nói rõ một chút coi.
Mục Lương hứng thú.
- Năm nay, người bệnh ba mươi tuổi, ánh mắt xuất hiện vấn đề, nói mấy ngày nay nhìn thấy mọi thứ không rõ.
Nhân viên này đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
- Cô ấy cũng uống bí dược chữa thương, nhưng hai ngày trôi qua, ánh mắt vẫn không thấy rõ như trước.
- Uống bí dược chữa thương cũng không có tác dụng?
Chân mày của Mục Lương cau lại, như suy nghĩ.
Nhân viên này liền len lén ngước mắt liếc nhìn Mục Lương, lại lập tức cúi đầu yếu ớt gật đầu:
- Vâng, người đó đã dùng loại bí dược chữa thương tốt nhất.
- Ta đã có thể đoán được nguyên nhân là gì!
Mục Lương chậm rãi gật đầu, ngước mắt hỏi:
- Ngươi biết cô ấy ở nơi nào không?
- Thưa, Thành Chủ Đại Nhân, người bệnh kia vẫn còn ở Nhà Thuốc, ngày hôm nay, mới quay lại.
Nhân viên đã vội đáp lại nói.
Người bệnh tốn 20 điểm cống hiến, không thể trị hết bệnh, tự nhiên muốn biết nguyên nhân.
- Dẫn cô ấy tới đây.
Mục Lương thản nhiên nói.
- Vâng.
Nhân viên Tiệm Thuốc thở phào, cung kính nói:
- Vậy ta đi về trước.
- Ừm.
Mục Lương thuận miệng đáp, tiếp tục nghiên cứu quả Bom.
Sau hai mươi phút, Vệ Ấu Lan lần thứ hai gõ cửa thư phòng.
- Mục Lương đại nhân, người của Tiệm Thuốc lại đến.
Mục Lương cũng không quay đầu lại nói:
- Bảo bọn họ vào đây.
- Vâng.
Vệ Ấu Lan ngoan ngoãn đáp.
- Hắt xì !
Sau khi, phòng cửa bị đẩy ra, nhân viên Nhà Thuốc đỡ một phụ nữ chừng ba mươi tuổi tiến vào.
- Thành Chủ Đại Nhân, chúng ta tới rồi.
Nhân viên Tiệm Thuốc cung kính hành lễ.
- Thành Chủ Đại Nhân!
Người phụ nữ kia cũng vội vã hành lễ theo.
- Ừm, mở to mắt ta xem một chút.
Mục Lương đi tới phía trước.
Người phụ nữ nghe vậy làm theo, trừng lớn hai tròng mắt, con ngươi màu nâu có chút vô thần.
Ánh mắt của Mục Lương híp lại, quan sát rồi có ý tưởng.
Giọng của người phụ nữ này lo lắng hỏi:
- Thành Chủ Đại Nhân, con mắt của ta còn có thể trị hết không?
- Tạm thời không thể, tương lai cũng không tiện nói.
Mục Lương thản nhiên nói.
- Ngay cả Thành Chủ Đại Nhân cũng không có biện pháp sao?
Thân thể của người phụ nữ lảo đảo một cái, khóe miệng tràn đầy đau đớn.
- Đừng nóng vội, chắc là cận thị, mang kính mắt là có thể điều trị được.
Mục Lương bình tĩnh nói.
- Kính mắt, đó là cái gì?
Mặt của người phụ nữ lộ ra vẻ nghi ngờ.
- Chờ một hồi sẽ biết.
Mục Lương đưa tay ra thi triển năng lực, mặt bàn chợt nhiều thêm một chồng mảnh nhỏ pha lê có độ dày không giống nhau.
Những mảnh nhỏ pha lê này cũng không có bằng phẳng, mặt bên ngoài hơi nhô ra, mỗi một mảnh đều có mức độ nhô khác nhau.
- Có thể thấy rõ không?
Mục Lương cầm lấy một mảnh vỡ trong đó đặt ở trước mắt người phụ nữ.
Người phụ nữ kinh ngạc la một tiếng, vui vẻ nói:
- Ừ, có thể thấy rõ một chút.
Cô vốn không hiểu Mục Lương muốn làm gì nhưng bây giờ có thể nhìn thấy đường nét hơi mơ hồ rõ một chút.
- Còn cái này thì sao?
Mục Lương cầm lấy một khối nhỏ Lưu Ly khác.
Người phụ nữ kích động đáp lại:
- Rõ hơn một chút nữa.
- Hiện tại thế nào?
Mục Lương lại thay đổi một khối khác.
- Bây giờ có thể hoàn toàn thấy rõ.
Hô hấp của người phụ nữ đang rất dồn dập, có thể thấy được cô rất hài lòng.
Mục Lương chậm rãi gật đầu, lòng bàn tay lại xuất hiện Lưu Ly, dựa theo mức độ của mảnh Lưu Ly cuối cùng, chế tạo ra một kính cận trong suốt.
- Đây, đeo thử xem.
Anh đưa kính mắt cho người phụ nữ ấy.
- Chỉ như vậy thôi sao?
Tay của cô ấy chạm vào, chần chừ ba giây, đã đeo vào.
Phạm vi mơ hồ bỗng trở nên rõ ràng, thế giới trong mắt lần thứ hai khôi phục như bình thường.
Tay của cô ấy khẽ run lên, vô cùng kích động.
Cô vội vã khom lưng hành lễ rất cung kính:
- Cảm ơn Thành Chủ Đại Nhân, rất cảm ơn ngài.
- Xong rồi, nên để mắt nghỉ ngơi nhiều hơn.
Mục Lương khoát tay áo ra hiệu.
Chỉ cần là người, để mắt quá mệt mỏi sẽ dẫn đến cận thị hoặc viễn thị, người già thì sẽ bị lão thị.
- Vâng, ta biết rồi.
Người phụ nữ nghiêm túc đáp.
Nhân viên Nhà Thuốc tận mắt thấy rất kinh ngạc, nhịn không được hỏi:
- Thành Chủ Đại Nhân, đây là nguyên nhân gì?
- Cô ấy chỉ là bị cận thị mà thôi, rất nhiều người thường đều sẽ mắc phải căn bệnh này.
Mục Lương giải thích.
Có nên mở một cửa hàng mắt kính hay không?
Nhân viên Tiệm Thuốc suy nghĩ gật đầu, hành lễ lần nữa, rồi xoay người rời khỏi với người bệnh.
Phi Điểu Thạch Phong.
Bầu trời tối đen, phần lớn cư dân trong thành còn đang trong giấc mộng.
- Đạp đạp !
Tầng một thành Phi Điểu, bên trên con đường nào đó.
Vốn dĩ đường phố đang rất vắng vẻ, bỗng xuất hiện một tờ giấy đang bay giữa không khí, sau đó được kéo phẳng ra và dán lên tường đá.
- Ly Nguyệt, ngươi dán xong chưa?
Giọng nữ trong trẻo lạnh lùng vang lên là giọng của Ngôn Băng.
Cô theo mệnh của Mục Lương, tới Thành Phi Điểu dán thông báo tuyển dụng, cũng chính là tờ giấy này.
- Xong rồi.
Ly Nguyệt đáp lại.
- Tầng hai đều đã dán xong?
Ngôn Băng hỏi thêm một câu.
Ly Nguyệt lại nói:
- Ừm, đã dán xong năm tờ, chờ trời sáng chắc sẽ có người thấy.
Cô phụ trách đến tầng hai thành Phi Điểu dán thông báo.
- Ta cũng dán xong rồi, trở về đi, đề phòng bị phát hiện.
Ngôn Băng thúc giục.
- Đào người trắng trợn như vậy cũng chỉ có Mục Lương làm được.
Ly Nguyệt khẽ cười một tiếng.
Trên tường dán chính là thông báo tối muộn hôm qua Mục Lương viết, nội dung đại khái chính là chiêu mộ nhân tài.
Trên đường phố yên tĩnh, chỉ có hai người đang thì thầm, thoạt nhìn có chút quỷ dị.
Một lát sau, đường phố lại lần nữa khôi phục an tĩnh, chỉ còn lại âm thanh gió thổi cát vàng vù vù vang lên.
Sáng sớm, cư dân Thành Phi Điểu lần lượt rời khỏi giường, bắt đầu một ngày mới.
Bọn họ mặc áo choàng vào đi ra ngoài, dùng vải che quanh mũi miệng, bước đi phải cúi đầu, nếu không rất dễ bị cát bay vào mắt.
- Khụ khụ, khạc !
- Miệng lại đầy cát.
- Ai, vẫn là tầng thứ hai tốt hơn, bão cát đều bị bức tường kia ngăn cản ở bên ngoài.
Cư dân bình thường ngẩng đầu, nửa hí mắt nhìn hướng tầng hai Thành Phi Điểu.
- Chúng ta không có được may mắn đó, vẫn nên nghĩ biện pháp lấp đầy bụng mới thiết thực hơn.
Chín phần mười người sống ở tầng một Thành Phi Điểu là người bình thường.
- Ý, Phủ Thành Chủ lại có chuyện gì muốn tuyên bố sao?
Có cư dân dừng lại bước chân, lưu ý thông báo trên tường đá.
- Ta xem một chút trên đó viết cái gì!
Người bên ngoài tiến lên trước, híp mắt nhìn từ đầu tới cuối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận