Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1484: Công Tước Đại Nhân, Thành Huyền Vũ Có Biến Động



Trong kế hoạch của Mậu Đạt, đó là vận chuyển những thứ từ thành Huyền Vũ đến đại lục mới, sau đó bán chúng với giá cao hơn. Chỉ là bọn họ vừa mới tăng giá, bán đống hàng trong tay, thì thành Huyền Vũ đến.

Những người mua đã giao dịch với Mậu Đạt đã đến thành Huyền Vũ và thấy rằng cùng một loại hàng hóa nhưng rẻ hơn bảy hoặc tám lần ở thành Huyền Vũ, điều này khiến những người mua đó rất tức giận và đã tìm kiếm bọn họ trong mấy ngày qua.

Sau khi nhìn thấy sự xuất hiện của thành Huyền Vũ, các thành viên của Đội mạo hiểm của Mậu Đạt đều sững sờ và lo lắng rằng mình sẽ bị tính sổ nên đã trốn trên thuyền suốt mấy ngày nay.

- Chết tiệt, chỉ lãi một lần.

- Đại Tề giơ tay vỗ mạnh vào bàn, đập bàn.

Rung động.

- Đội trưởng, chúng ta có thể đến thành Huyền Vũ mua hàng, sau đó vận chuyển đến các vương quốc khác để bán lại.

Kha Đa Lạp đề nghị.

Đại Tề hai mắt sáng lên, đồng tình:

- Đúng vậy, thành Huyền Vũ mới tới thành Tát Luận. Những vương quốc khác chắc không biết chuyện này. Chúng ta có thể lợi dụng điểm này để kiếm nhiều tiền hơn.

Sau khi bán lại thành công, tài sản của họ đã tăng hơn gấp đôi, điều này khiến họ đã nếm được trái ngọt và không muốn dễ dàng từ bỏ.

- Không được, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra.

Mậu Đạt lắc đầu từ chối đề nghị.

- Hãy cẩn thận, có lẽ không...

Kha Đa Lạp vẫn chưa từ bỏ ý định.

Mậu Đạt lạnh lùng nói:

- Hừm, vậy anh ra ngoài ngay xem những kẻ mua hàng của chúng ta có giết ngươi không?

- Hừ, vẫn không được…

Kha Đa Lạp cười mỉa mai rồi im miệng.

- Ta có một ý tưởng mà đã đề cập trước đây.

Mậu Đạt trịnh trọng nói.

- Đại ca, ngươi nói đi.

Có người phụ họa theo.

- Theo thông tin từ cuộc điều tra trước, đại lục bên kia kênh Sương Mù đang thiếu tài nguyên, trái cây và cây xanh cực kỳ hiếm.

Mậu Đạt liếc nhìn mọi người một vòng, miệng mỉm cười nói:

- Chúng ta có thể tận dụng điều này đặt trái cây và vận chuyển đến đó, sau đó được giao dịch với giá cao.

Mắt Kha Đa Lạp sáng lên và nói một cách hào hứng:

- Đúng vậy, trái cây ở đây rất rẻ, hoàn toàn có thể được vận chuyển đến một đại lục khác, sau đó được bán với giá cao, số tiền tương tự có thể kiếm được nhiều hơn.

- Chỉ là trái cây không dễ bảo quản, phải có người tài giỏi mới làm được.

Đại Tề khiêm tốn nói.

- Ừm, như ta đã đề cập trước đây, cứ làm vậy đi.

Mậu Đạt đưa tay lên vỗ tay nói.

Sau khi rời khỏi thành Huyền Vũ, họ đã đạt được một thỏa thuận miệng để bán lại những thứ từ hai đại lục với nhau.

Chỉ là kế hoạch này đã chuyển từ thành Huyền Vũ đến biển Đại Đinh, sau xảy ra lệch hướng, bây giờ đã trở lại đúng hướng.

Hắn tiếp tục nói:

- Ta vẫn còn ý kiến.

- Đại ca, ngươi đang nghĩ gì vậy?

Đại Tề và những người khác đều nhìn anh ta.

Mậu Đạt đứng lên, nghiêm mặt nói:

- Ta muốn mua thêm hai chiếc thuyền lớn, để vận chuyển được nhiều hoa quả hơn, vừa kiếm được nhiều tiền hơn.

Kể từ khi những chuyến đi biển thịnh hành, giá thuyền tăng cao, trước đây tiền có thể mua được thuyền lớn giờ chỉ mua được thuyền nhỏ.

Như các đội mạo hiểm, cướp biển, thương nhân muốn bành trướng thế lực thì phải mua thuyền.

Vì vậy, giá tàu ngày càng đắt đỏ, nhiều xưởng đóng tàu hoạt động ngày đêm không ngừng nghỉ, cuối cùng nguồn cung vẫn khan hiếm nên giá tàu chỉ có thể nhắc đi nhắc lại.

Mậu Đạt nghiêm túc nói:

- Ta sẽ tìm ra cách, điều đó phụ thuộc vào việc mọi người có muốn mua một chiếc thuyền hay không, có muốn kiếm thêm tiền hay không?

- Ta muốn.

Kha Đa Lạp nghiến răng và giơ tay lên trước.

Hắn muốn giàu nhanh, muốn sống một cuộc sống trái ôm phải ấp trong tương lai, vì vậy phải đấu tranh liều mạng mới được.

- Thêm cho ta một cái.

Đại Tề không còn do dự mà giơ tay lên.

- Ta.

- Còn có ta.

Ngày càng có nhiều người giơ tay đồng ý, tất cả đều sẵn sàng trả tiền mua chiếc thuyền.

Mậu Đạt gật đầu liên tục và hài lòng nói:

- Tốt lắm, mọi người đều là những người kiếm đồng tiền lớn.

Hắn ngồi xuống, bắt đầu sắp xếp công việc.

Tất cả mọi người đều ngồi thẳng sống lưng, trên mặt tràn đầy chờ mong.

Mậu Đạt trịnh trọng nói:

- Đại Tề, anh dẫn người đi mua trái cây, chúng ta tự mình chế biến, có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền vàng.

- A, chúng ta tự mình chế biến sao?

Đại Tề sửng sốt.

Mậu Đạt hừ lạnh một tiếng:

- Hừ, hoa quả sấy khô không khó làm, ngươi chỉ cần dùng lửa nướng hoa quả để loại bỏ hơi ẩm trong hoa quả vậy là thành công.

Hắn nghĩ chế biên hoa quả cũng giống như chế biến thịt, đều là sấy khô để bay hơi nước từ đó tăng thời hạn sử dụng.

- Ồ, vậy à, rất đơn giản.

Đại Tề sửng sốt, rất muốn thử.

Kha Đa Lạp mở miệng thở dốc, trái cây sấy khô thực sự dễ dàng như vậy sao?

Hắn có hơi lo lắng, trong lòng luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng hắn không thể nói lời.

Không biết hoa quả sấy dễ làm nhưng khó bảo quản vẫn là ở vùng biển ẩm có hơi nước lớn nhất.

- Nhớ đến mấy cửa hàng mà mua, đừng để người ta nghi ngờ.

Mậu Đạt dặn dò nói.

- Hiểu rồi.

Đại Tề vội vàng gật đầu.

Mậu Đạt lại dặn dò:

- Khi ra ngoài nhớ che mặt, kẻo ai nhận ra.

Đại Tề ngây thơ nói:

- Hở, đám người đó chắc vẫn đang tìm chúng ta, nên cẩn thận.

Mậu Đạt nhìn sang các thành viên, ra lệnh:

- Kha Đa Lạp, đến khu buôn bán của thành Huyền Vũ, mua một ít khoai lang mang về.

Kha Đa Lạp ngạc nhiên nói:

- Nói, không phải ngươi đã bảo là không bán khoai lang hay sao?

- Không phải bán lại, ta muốn ăn.

Mậu Đạt bình tĩnh nói.

Mặt của Kha Đa Lạp đen lại, nhưng không dám nói một lời.

Hắn đứng lên không nói nên lời, dùng vải che miệng và mũi, khoác một chiếc áo choàng đen lên người, sau đó miễn cưỡng rời khỏi khoang thuyền gỗ, để giúp đội trưởng đến thành Huyền Vũ mua khoai lang sấy khô.

Những người khác đi thu thập củi và than, quay lại với một vài bếp lò.

Mậu Đạt ra lệnh.

- Để nướng mười ngàn quả cần nhiều than và để nâng cao hiệu quả làm khô quả cần nhiều bếp.

- Vâng.

Thành viên đội hào hứng đáp lại.

Đại Tề lớn tiếng nhắc nhở:

- Cẩn thận, đừng để lộ tin tức, trước khi ra ngoài nhớ thay quần áo.

- Được rồi, đi thay quần áo đi.

Các nhân viên trong đoàn vui vẻ xoay người rời đi.

Đối với họ, miễn là họ có thể kiếm được tiền vàng và tinh thạch ma thú, điều đó là xứng đáng cho dù họ có mệt mỏi như thế nào đi chăng nữa.

- Đại Tề, hãy tiếp tục quan sát con thuyền.

Mậu Đạt nghiêm nghị nói.

- Ngươi định làm gì?

Đại Tề bối rối hỏi.

Mậu Đạt phất tay áo, thờ ơ nói:

- Đương nhiên là ta đi mua thuyền.

- Ồ, vậy thì ngươi nên chú ý an toàn kẻo bị người khác nhận ra.

Đại Tề nhếch miệng nói.

Mậu Đạt mí mắt giật giật.

…………..

Trong trang viên nơi Công tước sống tại thành Tát Luận.

Công tước Thi Mễ Lao ngồi trên ghế chính trong phòng khách, gương mặt hắn trầm ngâm nghe tình báo về thành Huyền Vũ của thuộc hạ.

- Công tước đại nhân, thành Huyền Vũ có dị động.

Nhân viên tình báo thấp giọng nói.

- Nói.

Thi Mễ Lao ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng.

Lão đã cho đều tra rõ ràng rồi, trận tai nạn ở chợ Nô Lệ kia là do thành Huyền Vũ gây ra.

Công tước cũng liên hệ với việc công chúa Bạch Sương an toàn trở về là do thành Huyền Vũ đưa về, hơn nữa còn cảm thấy rằng thành Huyền Vũ là đang cố ý chống lại mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận