Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1966: Hòn Đảo Này Vô Cùng Đặc Biệt, Các Ngươi Không Thể Rời Đi Được



Hai mắt của Hi Sắt trừng lớn, mặc dù cô không biết Nước Suối Sinh Mệnh nhưng vẫn biết thứ này tuyệt đối là chí bảo.

Đôi mắt vàng kim của Hi Bối Kỳ trừng lớn, ngạc nhiên hỏi:

- Mục Lương, ngươi muốn cho cô ta dùng Nước Suối Sinh Mệnh sao?

Mục Lương hời hợt nói:

- Ừm, bị thương quá nặng, chỉ có Nước Suối Sinh Mệnh mới có thể cứu cô ta.

Hi Sắt buột miệng hỏi:

- Nước Suối Sinh Mệnh là cái gì? Có phải nó rất trân quý không?

Hi Bối Kỳ ngây thơ trả lời:

- Một giọt Nước Suối Sinh Mệnh có thể hồi sinh một người vừa chết trong vòng một ngày, ngươi nói xem nó có trân quý không?

- Có thể hồi sinh người chết!

Hi Sắt khiếp sợ thốt lên.

Mục Lương không nói gì, lúc này anh đã đút Nước Suối Sinh Mệnh cho Hi Phù Ni, khí tức sinh mệnh nồng nặc lập tức bao phủ toàn thân đối phương.

Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, vết thương đáng sợ trên người Hi Phù Ni nhanh chóng khép lại chỉ trong vài giây ngắn ngủi, không hề lưu lại bất cứ dấu vết nào.

Không chỉ như vậy, ngũ tạng lục phủ bị sai lệch vị trí trong cơ thể cô ấy đã khôi phục lại nguyên trạng, những vết thương ẩn trước đây cũng được chữa khỏi.

- Không sao rồi.

Mục Lương đứng lên.

Hi Phù Ni chậm rãi mở mắt ra, ý thức bắt đầu khôi phục, cô nhìn thấy em gái đầy mặt nước mắt, bên cạnh là bốn người xa lạ.

- Chị!

Hi Sắt kích động mà hỏi:

- Chị cảm thấy thế nào rồi?

- Ta chưa chết sao?

Hi Phù Ni chớp mắt, phục hồi tinh thần lại.

Hi Sắt chỉ vào Mục Lương, khóc như mưa nói:

- Không đâu, là bọn họ đã cứu chị.

………

Hi Phù Ni chống tay lên mặt đất để ngồi dậy, cô nhìn về phía Mục Lương và nói với giọng thành khẩn:

- Cám ơn các ngươi.

Hi Sắt cũng cảm ơn lần nữa:

- Cám ơn các ngươi đã cứu chị của ta, ta nhất định sẽ báo đáp các ngươi.

Sắc mặt Mục Lương nhàn nhạt, cất tiếng hỏi:

- Dựa vào thực lực của các ngươi, tại sao lại đi giao chiến với ma thú cấp 7?

Hi Phù Ni nghe vậy cười khổ một tiếng, giải thích:

- Chúng ta đang đi trong rừng thì xui xẻo gặp phải nó.

Hi Sắt nghĩ mà sợ nói:

- Đúng vậy, ta và chị gái vốn dĩ đang đi tìm nấm Đại Lệ, nhưng chưa tìm được thì tình cờ gặp phải con ma thú kia, muốn trốn cũng trốn không thoát.

Hi Bối Kỳ tò mò hỏi:

- Nấm Đại Lệ là cái gì?

- Hở? Các ngươi không biết nó sao?

Hi Sắt sửng sốt một chút.

Hi Phù Ni nhìn khôi giáp trên người Ly Nguyệt, sau đó lại nhìn trang phục của Mục Lương và hai người khác, nhất thời hiểu ra, hỏi:

- Các ngươi vừa tới hòn đảo này phải không?

Hi Sắt cũng đã hiểu, chợt nói:

- Thì ra các ngươi là người mới tới, như vậy không biết nấm Đại Lệ cũng rất bình thường.

- Ừm, chúng ta vừa tới đây hôm nay.

Mục Lương gật đầu một cái.

Hi Bối Kỳ truy hỏi:

- Các ngươi còn chưa trả lời cho ta biết nấm Đại Lệ là cái gì?

Hi Sắt giải thích:

- Đó là một loại nấm có thể làm thuốc, ăn nó thì cơ thể sẽ trở nên cường tráng hơn...

- Oa, thì ra thứ này có công hiệu giống như bí dược cường hóa cơ thể.

Hi Bối Kỳ nói thầm một câu.

Mục Lương cảm thấy hứng thú nên hỏi:

- Nấm Đại Lệ có hình dạng như thế nào?

Hi Sắt nhớ lại rồi mô tả:

- Nó có màu đỏ, to cỡ nắm tay trẻ con, trên đầu có nhiều chấm nhỏ màu hồng.

Trước đây cô từng nhìn thấy nấm Đại Lê ở một gian hàng bên trong Thánh Thành, cho nên nhớ kỹ hình dáng của nó.

- Có phải cái này không?

Mục Lương nhướng mày, lấy ra mấy cây nấm đỏ từ trong không gian tùy thân, anh phát hiện chúng nó lúc đi xuống núi cho nên tiện tay hái vài cây.

Hai mắt của Hi Sắt và chị trừng lớn, giật mình nói:

- A, tại sao các hạ lại có được nhiều nấm Đại Lệ như vậy?

- Thuận tay nhặt ở ven đường.

Mục Lương trả lời.

-... Các hạ nói đùa à?

Hi Phù Ni co giật khóe miệng.

Hi Bối Kỳ ló đầu nhìn thoáng qua, sau đó kinh ngạc thốt lên:

- Hóa ra đây chính là nấm Đại Lệ à? Ta có thấy vài cây, nếu biết sớm thì đã nhặt về rồi.

-...

Hai chị em Hi Sắt đều cạn lời.

Khóe môi của Mục Lương cong lên:

- Các ngươi muốn lấy không?

Hai mắt của Hi Sắt sáng ngời nhìn Đại Lệ Cô, nhưng cuối cùng vẫn kiên định lắc đầu, nói:

- Không, đây là của các ngươi, ăn nó rất tốt cho cơ thể, hoặc các ngươi có thể cầm đi Thánh Thành để đổi đồ vật.

- Thánh Thành?

Mục Lương hơi nhướng mày.

Hi Sắt biết nhóm của Mục Lương vừa tới, vì vậy chủ động giới thiệu:

- Thánh Thành ở trung tâm hòn đảo, nơi đó có một cái hồ lớn, người tới nơi này có chín phần đều ở đó.

Hi Phù Ni thanh thúy nói:

- Các ngươi cũng có thể vào ở trong đó, còn có rất nhiều đất trống, chúng ta có thể xây nhà giúp các ngươi.

Mục Lương lắc đầu nói:

- Không cần, chúng ta sẽ không ở lại đây lâu.

- A, vậy các ngươi muốn ở tại bên ngoài sao?

Hi Sắt sửng sốt một chút.

- Bên ngoài rất nguy hiểm, có rất nhiều ma thú mạnh.

Hi Phù Ni nghiêm mặt nói.

Hi Bối Kỳ giải thích:

- Các ngươi hiểu lầm rồi, chúng ta chỉ đến đây để tìm người mà thôi, tìm được rồi thì sẽ rời đi.

- Rời đi?

Hi Sắt lại sửng sốt lần nữa.

Hi Phù Ni cau mày, hỏi một cách không xác định:

- Ý của ngươi là rời đi hòn đảo này sao?

- Đúng rồi.

Hi Bối Kỳ lên tiếng.

Hi Sắt hiểu được, nghiêm mặt nói:

- Hòn đảo này vô cùng đặc biệt, các ngươi không thể rời đi được.

- Ngươi nói vậy là có ý gì?

Ly Nguyệt nhíu mày.

Hi Phù Ni giải thích:

- Bất cứ người nào tiến vào hòn đảo này đều sẽ vĩnh viễn bị vây ở nơi đây, không thể rời đi được.

Hi Bối Kỳ khó hiểu hỏi:

- Tại sao mọi người phải bị vây ở chỗ này, rõ ràng bay qua núi là có thể đi ra ngoài rồi mà?

Hi Sắt lắc đầu, nghiêm mặt nói:

- Vô dụng thôi, đúng là chúng ta có thể vượt núi, nhưng một khi rời đi hòn đảo này, mặc kệ ngươi bơi hoặc bay ra ngoài thì cuối cùng đều sẽ trở lại nơi này.

- Vậy phải làm sao bây giờ?

Hi Bối Kỳ nghe vậy thì biến sắc.

Hi Phù Ni lắc đầu nói:

- Cái này thì ta không biết, hai chị em ta được sinh ra ở nơi đây, chưa bao giờ rời khỏi hòn đảo này.

Cô và em gái được sinh ở trên đảo, cha mẹ là người ngoại lai, nhưng mà họ vì săn bắn ma thú mà qua đời khi các cô còn nhỏ.

Sau đó hai chị em được một lão giả có lòng tốt thu nhận, còn dạy các cô năng lực tự vệ.

Năm ngoái lão giả đã qua đời, sau đó hai chị em nương tựa lẫn nhau sống ở Thánh Thành.

Hi Bối Kỳ hoảng sợ nhìn về phía anh:

- Mục Lương, chẳng lẽ chúng ta không thể rời khỏi đây sao?

Mục Lương cau mày, trầm giọng nói:

- Bình tĩnh nào, việc trước mắt là tìm được lão tổ nhà ngươi đã.

Anh muốn tìm được người trước, sau đó sẽ đi nhìn thử xem có thể tự rời khỏi đây hay không.

Nếu như không thể thì anh vẫn còn biện pháp khác, ví dụ như bảo Rùa Đen qua đây rồi san bằng toàn bộ hòn đảo này, anh không tin làm như vậy thì không thể rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận