Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1774: Quá Tốt Rồi, Trở Về Là Tốt Rồi, Trở Về Là Tốt Rồi...



- Mẹ!

Áo Nhĩ Mạn không nhịn được, sải bước chạy về phía ngôi nhà gỗ.

- Cẩn thận một chút.

Áo Nhĩ Na hô một câu.

Mặt đất ở Xóm Nghèo không bằng phẳng, ổ gà khắp nơi và rất bẩn, đường đi thì vừa hẹp vừa nhỏ, rất khó đi.

Hai chị em càng đến gần nhà gỗ thì tim càng đập nhanh hơn.

Cộc cộc cộc ~~~

Khi Áo Nhĩ Mạn đứng trước nhà thì nàng lại có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn giơ tay gõ cửa phòng.

- Mẹ, ngươi có ở nhà không?

Cô run rẩy hỏi.

Yên tĩnh, trong phòng không có tiếng trả lời.

Tay của Áo Nhĩ Na run lên, cô đẩy mạnh cửa phòng và phát hiện nó không khóa, cửa gỗ mở ra ngay sau khi bị đẩy.

Trong phòng vẫn tối om như cũ, đồ đạc ít ỏi, mấy cái hòm gỗ đặt ở một góc vẫn còn đó, nhưng cô lại không nhìn thấy người mà mình muốn gặp.

- Mẹ?

Áo Nhĩ Na run rẩy lặp lại.

Nhà gỗ không lớn, liếc mắt một cái là có thể nhìn hết toàn bộ, trong phòng không có ai.

Đột nhiên, một giọng nói kinh ngạc và khó có thể tin vang lên phía sau hai chị em.

- Tiểu Mạn, Tiểu Na, là các ngươi sao?

Bà lão ôm một cái túi nhỏ bằng vải bố, bên trong chứa mấy khối bánh mì.

Bà vừa trở về từ phiên chợ nhỏ trong Xóm Nghèo, mua bữa trưa và bữa tối cho hôm nay.

Áo Nhĩ Na và Áo Nhĩ Mạn đột nhiên quay đầu lại, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia thì cả hai không kìm được nước mắt.

Áo Nhĩ Mạn bật khóc, nước mắt rơi như mưa, một tay ôm lấy bà lão, khóc nức nở nói:

- Mẹ, ta rất nhớ ngươi.

- Mẹ!

Áo Nhĩ Na cũng nhanh chóng bước tới và ôm mẹ cùng em gái.

Bà lão vui đến phát khóc, nàng ôm chặt hai đứa con gái, nước mắt tuôn đầy mặt:

- Quá tốt rồi, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi...

- Hu hu hu ~~

Hai chị em khóc không thành tiếng, như thể tám trăm năm nay chưa từng khóc, chuẩn bị khóc cạn nước mắt trong hôm nay.

- Đừng khóc nữa, chúng ta vào nhà trước.

Bà lão liên tục an ủi, lo lắng hai đứa con gái khóc mãi như vậy sẽ ảnh hưởng thân thể.

- Được rồi, về nhà trước đi.

Áo Nhĩ Na là người đầu tiên kiềm chế được cảm xúc, cô nắm tay bà lão và bước vào nhà gỗ.

Ba người trở lại nhà gỗ rồi ngồi xuống, bà lão cố gắng trợn to đôi mắt vẩn đục của mình, quan sát hai người từ trên xuống dưới vài lần.

Mặt mũi cô tràn đầy đau lòng hỏi:

- Hai tháng qua các ngươi đã đi đâu hả, tại sao lại thành ra thế này?

- Hu hu, chúng ta bị lừa đi khai thác quặng, rất thảm.... Hu hu...

Áo Nhĩ Mạn khóc đến mức thở không ra hơi.

- A, sao lại bị lừa gạt đi khai thác quặng, chuyện gì đã xảy ra?

Bà lão sốt ruột truy hỏi.

Áo Nhĩ Na ôm mẹ và kể lại chuyện đã xảy ra, nhưng lại giấu nhẹm chuyện bị giám sát đánh trong động mỏ.

- Hai đứa nhỏ đáng thương, tại sao lại gặp phải chuyện như vậy chứ?

Bà lão đau lòng rơi nước mắt.

Áo Nhĩ Na vội vàng an ủi bà lão, trấn an:

- Không sao, bây giờ chúng ta đã trở lại rồi.

- Đúng vậy, chúng ta không sao rồi.

Áo Nhĩ Mạn gật đầu lia lịa.

Bà lão thở dài một tiếng, chua xót nói:

- Ai, thiếu chút nữa là ta không thể đợi tới lúc các ngươi trở về rồi.

- Mẹ, ngươi nói vậy là sao?

Hai chị em Áo Nhĩ Mạn nghe vậy không khỏi giật mình.

- Sau khi các ngươi mất tích thì tiền trong nhà cũng đã cạn, ta ra ngoài đi tìm công việc, không cẩn thận té ngã.

Bà lão nhỏ giọng kể lại.

Áo Nhĩ Na và Áo Nhĩ Mạn sợ hãi trợn tròn mắt, các cô biết sức khỏe của mẹ mình, một cú ngã ở tuổi này sẽ khiến cơ thể bị tổn thương cực lớn, không cẩn thận thì có khi cả đời này đều không thể xuống giường được.

- Ai, cú ngã đó muốn nửa cái mạng của ta, suýt nữa thì chết ở trên giường rồi.

Bà lão nói với vẻ mặt tràn đầy cảm kích:

- May mắn là sau đó ta gặp được người tốt, bọn họ chữa hết bệnh cho ta, còn khiến ta có thể sống lâu thêm một năm.

- Mẹ, bây giờ ngươi cảm thấy thế nào rồi?

Áo Nhĩ Na lo lắng hỏi.

Bà lão vỗ tay của con gái, an ủi:

- Yên tâm, bây giờ ta cảm thấy rất tốt, còn tốt hơn cả mấy năm trước.

- Vâng, trông mẹ trẻ hơn rất nhiều.

Áo Nhĩ Mạn nghiêm túc nói.

- Mẹ, ai là người đã cứu ngươi, chúng ta muốn đi cám ơn hắn.

Áo Nhĩ Na truy hỏi.

- Đúng vậy, đúng vậy!

Áo Nhĩ Mạn gật đầu lia lịa.

Bà lão hòa ái nói:

- Ta không biết bọn họ là ai, ta chỉ biết bọn họ là người của thành Huyền Vũ, bọn họ còn đưa ta một lệnh bài, nói là có thể đến sống ở thành Huyền Vũ.

- Người của thành Huyền Vũ!

Áo Nhĩ Mạn và chị gái liếc nhau, cả hai đều nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt đối phương.

- Bọn họ chắc có địa vị rất cao, ta nhìn thấy có người mặc khôi giáp chín màu....

Bà lão nhớ lại nói.

- Khôi giáp chín màu!

Hai chị em lại nhìn nhau lần nữa, hiển nhiên là đều nhớ tới nhóm người bọn họ gặp ở khu mỏ quặng, người phụ nữ đi đầu đúng là mặc khôi giáp chín màu.

Phát hiện này khiến hai chị em kinh ngạc không thôi.

Áo Nhĩ Na vội vàng hỏi:

- Mẹ, bọn họ cho ngươi lệnh bài, còn bảo ngươi đến sống ở thành Huyền Vũ à?

- Đúng vậy, chính là cái này.

Bà lão móc ra một khối lệnh bài lưu ly từ trong ngực, đó chính là khối lệnh bài mà Mục Lương đưa cho bà lúc đó.

Áo Nhĩ Na tiếp nhận lệnh bài rồi quan sát một hồi, phát hiện tay nghề rất tinh tế, toàn bộ lệnh bài là một khối hoàn chỉnh.

- Cái này chắc đáng giá rất nhiều tiền.

Áo Nhĩ Mạn lẩm bẩm một câu.

- Không thể bán, đây là đồ vật của ân nhân!

Bà lão tức giận nói.

- Không bán, không bán, ta chỉ nói một chút mà thôi.

Áo Nhĩ Mạn rụt đầu lại, cười làm lành nói.

Áo Nhĩ Na đưa trả lệnh bài cho mẹ, lại hỏi:

- Mẹ, thành Huyền Vũ ở nơi nào?

- Ở trên biển, ngươi đến bến cảng là có thể nhìn thấy.

Bà lão chậm rãi nói.

- A? Ý của mẹ là gì?

Áo Nhĩ Mạn chớp chớp đôi mắt đẹp.

- Thành Huyền Vũ có thể di động, nó được xây ở trên lưng ma thú biển....

Bà lão kể lại những thông tin mình nghe được về thành Huyền Vũ trong khoảng thời gian này ở Xóm Nghèo.

Áo Nhĩ Na và em gái nghe xong giật mình không thôi, cả hai bắt đầu suy nghĩ về thành Huyền Vũ, tò mò nó trông như thế nào.

Bà lão nhắc nhở:

- Đúng rồi, không biết vì sao mà quốc vương đã chết, mấy ngày nay thành Y Lê sẽ không được yên ổn, tốt nhất là các ngươi đừng tới gần cổng thành.

- A, quốc vương đã chết?

Áo Nhĩ Na kinh ngạc thốt lên.

Hai chị em liếc nhau, sau đó lại nhớ tới lời nói của Ngôn Băng, khu mỏ quặng Thép Tím thuộc về thành Huyền Vũ, như vậy cái chết của quốc vương có liên quan gì đến bọn họ không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận