Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2547: Mục Lương Ca Ca Là Chúa Cứu Thế Của Mảnh Đại Lục Này.

- Ầm ầm ~~~

Trên người Hư Nhị Vương bị ánh sáng xanh bao trùm, đó chính là nguyên tố sinh mệnh nồng nặc, loại đối với nhân thì nó là thứ cực tốt, là thần dược cứu người, nhưng đối với hắn mà nói thì lại là thuốc độc.

- Đáng chết!

Hư Nhị Vương phẫn nộ gầm lên, cơ thể hóa thành hư khí tản ra xung quanh, xé bỏ vị trí bị nguyên tố sinh mệnh bao phủ, sau đó ngưng tụ ra cơ thể mới.

- Ta xem ngươi có thể vứt bỏ cơ thể được bao nhiêu lần nữa!

Linh Nhi khẽ quát một tiếng, ngưng tụ nguyên tố sinh mệnh lần nữa rồi lại lao vào chém giết với Hư Nhị Vương.

Cùng lúc đó, ở trên bầu trời xa xăm, một bóng hình vàng óng cấp tốc xẹt qua không trung.

Kim Ô Thánh Quang bay hết tốc lực, trên lưng của nó là Mục Lương đang đứng nhìn về phía trước, An Kỳ và Tây Ni, Khắc Lai Mạn thì ngồi bên cạnh.

Thực lực của ba người quá yếu, đứng lên sẽ không chịu nổi cảm giác không trọng lực khi phi hành, chỉ có thể ngồi xuống, như vậy cũng thoải mái hơn.

Sắc mặt của Mục Lương nặng nề, anh thu được tin nhắn Linh Nhi truyền đến, biết Hư Nhị Vương đang tấn công Vương thành Người Thú.

Tây Ni nhỏ giọng hỏi:

- Mục Lương các hạ làm sao vậy?

Khắc Lai Mạn cũng nghi ngờ nhìn về phía An Kỳ:

- Đúng vậy, đột nhiên ngài ấy trở nên vô cùng nghiêm túc, tốc độ phi hành cũng nhanh hơn rất nhiều.

An Kỳ giải thích:

- Mục Lương ca đã tìm được con Vua Hư Quỷ cuối cùng, ca ca lo lắng có chuyện bất ngờ xảy ra.

- Vua Hư Quỷ?

Tây Ni hơi nghiêng đầu.

- Các ngươi không biết, Vua Hư Quỷ là Hư Tộc...

An Kỳ nhỏ giọng thuật lại chuyện về Hư Tộc.

- A, thì ra là như vậy sao!

Đôi mắt của Tây Ni và Khắc Lai Mạn trừng lớn.

An Kỳ khẽ hất hàm, nghiêm mặt nói:

- Mục Lương ca ca là chúa cứu thế của mảnh đại lục này.

- Ừ ừ, đúng vậy, ngươi nói không sao.

Tây Ni và Khắc Lai Mạn vội vàng gật đầu đồng ý.

……

Trên lưng Kim Ô Thánh Quang, Mục Lương nhìn thẳng phía trước, đôi mắt đen nhánh có chút trầm trọng, anh trầm giọng mở miệng:

- Tiểu Ô, lại bay nhanh hơn chút.

Tiểu Ô là tên mà Mục Lương đặt cho Kim Ô Thánh Quang, tuân theo cách gọi dễ gọi dễ nhớ, mỗi con thú thuần dưỡng đều được lấy tên bắt đầu bằng chữ "Tiểu".

- Du du du ~

Kim Ô Thánh Quang kêu một tiếng, tỏ vẻ tốc độ hiện tại đã là nhanh nhất rồi, có muốn mau hơn nữa thì cũng không được.

Ánh mắt của Mục Lương lấp lóe, khom lưng nửa quỳ xuống, vươn tay đặt lên trên lưng Kim Ô Thánh Quang.

- Ông ~

Ngay sau đó, Kim Ô Thánh Quang và đám người Tây Ni trên lưng cùng nhau biến mất.

Mục Lương vừa thi triển năng lực Nhảy Vọt Ám Ảnh Vọt, chớp mắt đã xuất hiện ở trong lãnh thổ vương quốc Người Thú.

- Ưm ~~~

Tây Ni và Khắc Lai Mạn vội vàng che miệng lại, không để cho mình phun ra.

Cả hai chỉ là người bình thường, thực lực rất yếu, Nhảy Vọt Ám Ảnh Vọt sẽ tạo thành ảnh hưởng rất khó chịu cho bọn họ như đau đầu, hoa mắt, choáng váng và có cảm giác buồn nôn.

- Các ngươi không sao chứ?

An Kỳ quan tâm hỏi.

- Không, không có việc gì.

Tây Ni vội vàng lắc đầu, không muốn tạo thêm phiền phức cho hai người Mục Lương.

- Ừ đúng rồi, chúng ta không sao đâu.

Khắc Lai Mạn nhịn xuống cảm giác muốn nôn mửa, cố nặn ra một nụ cười đáp.

Mục Lương quay đầu nhìn thoáng qua, khẽ lật tay một cái lấy ra hai bình lưu ly, sau đó điều khiển chúng nó bay tới trước mặt cả hai, nhàn nhạt nói:

- Uống cái này đi.

Đây là bí dược chữa thương, có thể trị hết bệnh trạng do không gian truyền tống sinh ra.

- Vâng, cảm ơn!

Khắc Lai Mạn không có hỏi nhiều, vươn tay cầm lấy một bình.

Cô mở nắp bình lưu ly, thử nếm một ngụm bí dược chữa thương, phát hiện mùi vị cũng không tệ lắm, vì vậy ngửa đầu một hơi uống cạn.

Tây Ni cũng uống hết bí dược chữa thương, cảm giác choáng váng nhanh chóng giảm bớt, cơn buồn nôn cũng biến mất không thấy tăm hơi.

- Loại ma dược này khẳng định rất đắt.

Trên mặt của Khắc Lai Mạn lộ ra sắc mặt ngượng ngùng.

Tây Ni kinh ngạc nói:

- Đúng vậy, bình này làm bằng lưu ly, khẳng định rất giá trị.

Mục Lương không để ý đến hai cô gái, mà bảo Kim Ô Thánh Quang tiếp tục lên đường, nhất định phải nhanh chóng đến vương thành người thú, không thể để Hư Nhị Vương rời đi.

An Kỳ quan tâm hỏi:

- Bây giờ các ngươi cảm thấy thế nào rồi?

- Ừ ừ, ta đã không sao rồi!

Tây Ni nói với giọng điệu mang theo sự cảm kích.

- Vậy là tốt rồi.

An Kỳ nghe vậy mới yên tâm lại.

Trên đường đi, thiếu nữ và Tây Ni, Khắc Lai Mạn trò chuyện rất vui vẻ, có lẽ là do cả ba đều có thân thế và trải qua đau khổ tương đồng, cho nên ba người có rất nhiều lời để nói với nhau.

- Mục Lương các hạ là người ở nơi nào thế?

Tây Ni đột nhiên nhỏ giọng hỏi.

An Kỳ quay đầu lén nhìn Mục Lương một cái, do dự rồi nói:

- Mục Lương ca ca đến từ vương quốc Huyền Vũ.

- Vương quốc Huyền Vũ, đó là nơi nào?

Khắc Lai Mạn nghi ngờ hỏi.

Khi cô và Tây Ni bị chộp tới làm nô lệ thì vương quốc Huyền Vũ còn chưa lập quốc, càng không có nổi tiếng đến mức được truyền lưu trong mỗi vương quốc lớn.

Hai người vẫn luôn bị nhốt ở chợ Nô Lệ, rất ít biết được chuyện phát sinh bên ngoài, càng không có ai rảnh rỗi đi tới trước mặt các cô đề cập tới vương quốc Huyền Vũ.

An Kỳ ngây thơ nói:

- Ta chưa đi đến đó bao giờ, nghe Mục Lương ca ca nói vương quốc Huyền Vũ nằm ở bên trong kênh Sương Mù, nhưng kênh Sương Mù ở đâu thì ta cũng không biết.

- A, vương quốc Huyền Vũ ở kênh Sương Mù sao! ?

Tây Ni và Khắc Lai Mạn đồng thời trợn tròn mắt.

Hai người biết kênh Sương Mù, từ nhỏ đã được nghe rất nhiều truyền thuyết về nó, đó là phần cuối của biển lớn, chí ít thì trong lý giải của các cô chính là như vậy.

- Đúng rồi nha.

An Kỳ gật đầu rồi kể lại những tin tức mà mình biết.

Khắc Lai Mạn nghe vậy khiếp sợ cảm thán hồi lâu, trong mắt lộ ra vẻ khao khát, nói:

- Nghe ngươi nói như vậy, ta rất muốn đến vương quốc Huyền Vũ một lần.

- Ta cũng muốn đi.

Tây Ni gật đầu nhận đồng.

- Nếu có cơ hội thì nhất định phải đi nha.

An Kỳ cười tươi như hoa nói.

Tây Ni hậm hực nói:

- Nếu chỉ dựa vào bản thân chúng ta thì phải mất cả năm cũng chưa chắc đến được đó.

Khắc Lai Mạn lộ ra ánh mắt mất mát, nói:

- Đúng vậy, vương quốc Người Thú cách kênh Sương Mù rất xa, ngồi xe thú cần hai tháng, đến biển còn phải ngồi thuyền, nếu gió yên biển lặng không phát sinh vấn đề gì thì mới có thể đến nơi đó.

- Xa như vậy à, ta không biết.

An Kỳ ngạc nhiên há to miệng.

Cô bé nhìn về phía Mục Lương, nếu lúc hắn trở về vương quốc Huyền Vũ nguyện ý mang theo Tây Ni và Khắc Lai Mạn thì sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian.

Cô bé không có thốt lên câu này, việc này nên do Mục Lương ca ca tự quyết định.

Mục Lương đột nhiên nói:

- Sắp đến nơi rồi, một lúc nữa các ngươi ngồi yên trên lưng Tiểu Ô, đừng chạy lung tung.

- Vâng!

An Kỳ vội vã lên tiếng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận