Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 372: Siêu Thị Huyền Vũ

Ở thế giới này, rất nhiều người cũng chỉ mang giày da thú, cũng không có người mang giày cao gót.
- Linh khí cao cấp!
Đôi môi đỏ mộng của Nguyệt Thấm Lan khẽ nhếch lên, ngước mắt sững sờ nhìn về phía Mục Lương.
Anh nhún nhún vai, ngây thơ nói:
- Vốn chỉ tính toán làm một đôi giày bình thường, không nghĩ tới làm thành Linh khí cao cấp.
- Mục Lương, ngươi thật sự quá tốt với ta.
Nguyệt Thấm Lan nhịn không được đưa tay ôm chặt lấy Mục Lương, mái tóc dài màu xanh nước biển xẹt qua khuôn mặt của anh, làm cho người ta rơi vào mơ mộng, mùi thơm xông vào mũi.
Mục Lương ôm bờ eo nhỏ của Nguyệt Thấm Lan, hai người yên tĩnh ôm lấy nhau, hưởng thụ lấy sự ôn nhu của đối phương.
Gương mặt của Nguyệt Thấm Lan chợt đỏ ửng, cảm nhận được một tia khác thường, nhẹ nhàng lui lại hai bước.
- Khụ khụ...
Mục Lương ngượng ngập ho nhẹ hai tiếng, nói khẽ:
- Ngươi mang vào thử xem.
- Ừm.
Thật ra, Nguyệt Thấm Lan có thoáng qua một tia xấu hổ, nên kéo sợi tóc bên tai một cái che mặt.
Sau đó, cô khôi phục dáng vẻ ưu nhã thường ngày, lấy chân ra khỏi giày da thú, rồi mang giày cao gót màu xanh nước vào.
Cô đỡ bàn gỗ đứng vững, thích ứng một hồi, mới cất bước đi lại trong thư phòng.
Nguyệt Thấm Lan đã là cường giả cấp 6 cao cấp, nên việc khống chế một đôi giày cao gót vẫn rất nhẹ nhàng.
- Đẹp không?
Cô quay người lại nhìn về phía Mục Lương, trên mặt viết đầy vẻ yêu thích.
- Nhìn rất đẹp.
Con mắt màu đen của Mục Lương sáng lên, từ trong thâm tâm gật đầu khen ngợi.
Vốn khí chất của Nguyệt Thấm Lan rất tao nhã, sau khi mang giày cao gót vào, một bước đi kèm theo một nụ cười càng thêm thanh lịch.
- Ta rất thích món đồ này.
Nguyệt Thấm Lan cười tươi như hoa nói.
Cô mang giày cao gót, chiều cao hơn 1 mét 7, lộ ra tỉ lệ dáng người càng thêm thon dài hoàn mỹ.
Trong lòng Mục Lương nhịn không được tán thưởng một tiếng, mở miệng nói:
- Ngươi thử lại lần nữa xem, giày có năng lực đặc thù khác hay không?
- Ừm.
Nguyệt Thấm Lan ngồi xổm người xuống, rạch ra đầu ngón tay, nhỏ xuống hai giọt máu vào trên tinh thạch hung thú trên mặt giày cao gót.
Trên thân giày tỏa ra ánh sáng màu xanh nước biển, rồi thay đổi một cái, khiến cho càng thêm vừa chân, thoải mái.
- Ông.
Chiếc giày phát ra âm thanh ông trong trẻo, ánh sáng màu xanh nước biển lóe lên, nghi thức khải linh thành công.
Nguyệt Thấm Lan nhẹ nhàng giậm chân hai cái tại chỗ, cảm giác cơ thể như nhẹ hơn.
Cô cất bước đi qua đi lại trong thư phòng, bước chân nhẹ nhàng, đi qua mặt đất còn có thể lưu lại một vũng nước nhỏ.
Nguyệt Thấm Lan quay người lại nhìn, hơi chuyển động ý nghĩ một chút, lần nữa cất bước, mặt đất đã không còn vết nước.
- Trở nên nhẹ hơn rất nhiều, còn có hiệu quả tăng gia tốc.
Cô kinh ngạc, vui mừng nói.
Cô phát hiện, bây giờ mỗi một bước đều sẽ càng dùng ít sức và nhẹ nhàng hơn so với trước đó, có lẽ còn có những năng lực khác, cần thời gian đi tìm hiểu.
Có đôi giày này, tăng thêm váy Lam Tinh, trong thời gian ngắn cô có thể đấu một trận với cao thủ cấp 7.
Đương nhiên, nếu như đối phương cũng có Linh khí cao cấp vậy thì sẽ khác.
- Cũng không tệ lắm.
Mục Lương hài lòng nói.
- Ta đi sắp xếp chuyện xây dựng Siêu Thị Huyền Vũ.
Nguyệt Thấm Lan tao nhã vẫy tay, đã không kịp chờ đợi muốn đi ra bên ngoài ‘Khoe khoang’.
- Đi đi.
Mục Lương nhịn không được cười lên, phụ nữ ai cũng có điểm chung là thích đồ đẹp.
Trời mới vừa tờ mờ sáng.
Bên ngoài khu ngoại thành thành Huyền Vũ, gần quảng trường nhỏ có một tòa nhà lầu chiếm diện tích hơn ngàn mét vuông.
Nhân viên công tác đang bận rộn, đang sửa chữa chợ bước cuối cùng .
- Treo bảng hiệu lên đi.
Nguyệt Thấm Lan thanh nhã nói.
Hôm nay, cô thức dậy từ rất sớm, phải đến khu siêu thị quan sát quá trình xây dựng bố trí.
- Vâng.
Nhân viên sửa chữa vội vàng đáp.
Hai tên nhân viên sửa chữa dời lên một tấm bảng hiệu bằng gỗ, đạp lên bàn gỗ, dùng sức treo bảng hiệu trên cửa chính ở lầu số một.
Nguyệt Thấm Lan ngước mắt nhìn lại, bên trên bảng hiệu viết có bốn chữ lớn: Siêu Thị Huyền Vũ.
Cô nhìn về phía nhóm nhân viên đang xếp thành một hàng, âm thanh tao nhã hỏi:
- Đều chuẩn bị xong chưa?
- Thư Ký đại nhân, mọi việc đều chuẩn bị xong rồi.
Các nhân viên làm việc nghiêm túc hồi đáp.
- Rất tốt, đều trở lại cương vị của mình đi.
Nguyệt Thấm Lan hài lòng gật đầu.
- Vâng.
Tất cả nhân viên bán hàng cùng kêu lên đáp lại, có nam có nữ, trải qua hai ngày huấn luyện, đã có thể bắt đầu làm việc.
Nhân viên bán hàng ở siêu thị, phần lớn đều là điều đến từ mỗi cái công xưởng.
Nguyệt Thấm Lan đi vào siêu thị, hai bên cửa có bốn hộ vệ đứng bảo vệ, là điều tới từ Thành Phòng Quân.
- Thư Ký.
Nhóm hộ vệ đưa tay hành lễ với Nguyệt Thấm Lan.
Nguyệt Thấm Lan khẽ gật đầu chào hỏi.
Tiến vào siêu thị, tới gần vị trí cánh cửa có bày mấy kệ gỗ dài, phía trên chứa đầy rất nhiều vật nhỏ.
Nguyệt Thấm Lan ngước mắt cẩn thận đảo qua từng cái, trên quầy có đồ ăn, hương liệu ướp thịt băm, bột lúa mì chế thành bánh bích quy, trà sữa các loại.
Ngoài ra, còn có kệ bày đồ gốm, sản phẩm làm từ pha lê, các loại vật nhỏ để nâng cao cuộc sống, giúp cho sinh hoạt càng thêm tiện lợi.
Mười phút sau.
Nguyệt Thấm Lan giám sát toàn bộ siêu thị một lượt, sau khi bảo đảm không có vấn đề, mới bắt đầu chuẩn bị kinh doanh.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đường phố thành Huyền Vũ dần dần náo nhiệt lên, mọi người dậy sớm ăn điểm tâm xong, chuẩn bị đi đến các công xưởng lớn làm việc.
- A, ta nhớ được nơi này bị vây lại hai ngày để nâng cấp sửa chữa, nhanh như vậy đã đi vào hoạt động?
Bước chân của Y Lệ Y dừng lại, ngước mắt tập trung nhìn tòa nhà lầu mới mở.
Hôm nay, là ngày nghỉ của cô ấy, cho nên không cần đến trường học, cũng không cần đi Tiệm Sách với Công Xưởng In Ấn, có thể nghỉ ngơi một ngày thật tốt.
- Siêu Thị Huyền Vũ?
Y Lệ Y nhẹ giọng đọc dòng chữ trên tấm bảng.
Cô do dự một chút, suy nghĩ hôm nay không có chuyện để làm, cho nên vẫn bị lòng hiếu kỳ điều khiển, đi vào Siêu Thị Huyền Vũ.
Vừa đi vào cánh cửa, lọt vào trong tầm mắt là từng dãy quầy hàng, sau quầy đều có nhân viên bán hàng đứng, trên mặt nở đầy nụ cười nhìn Y Lệ Y.
Y Lệ Y vô ý thức lui về sau một bước, cảm thấy mình có phải đến nhầm địa phương hay không?
- Hoan nghênh quý khách ghé thăm Siêu Thị Huyền Vũ.
Nhân viên bán hàng đứng sau quầy cùng đồng thanh kêu lên câu chào hoan nghênh.
- Chào ngươi, các ngươi......
Trên mặt của Y Lệ Y lộ vẻ lúng túng, cười một cái, rõ ràng đã bị dọa sợ nhảy một cái.
- Ừm, câu chào hoan nghênh phải thay đổi.
Nguyệt Thấm Lan đứng ở cách đó không xa yên lặng chăm chú nhìn, cô lấy quyển sổ với bút ra, ghi lại những chuyện đã xảy ra.
- Lão sư Y Lệ Y, có thể tới xem một chút.
Nhân viên ở quầy hàng gần cửa, đưa tay kêu gọi, cô biết Y Lệ Y, vì con trai cô đang học chữ của lớp cô ấy.
Trong lòng Y Lệ Y đang rất tò mò, bước qua, nhìn chăm chú đồ vật trên quầy.
Đó là từng dãy bánh bích quy nhỏ, hình dạng, kích thước đại khái giống nhau, về màu sắc cũng khác nhau, có màu xanh nhạt, màu nâu, màu đỏ nhạt.
- Những thứ này là cái gì?
Y Lệ Y hiếu kỳ hỏi.
- Lão sư Y Lệ Y, đây đều là bánh bích quy, cô có thể dùng thử ở đây.
Nhân viên bán hàng cầm sang một cái khay gỗ, bên trong chứa rất nhiều bánh bích quy được bẻ vụn.
- A, có thể chứ?
Y Lệ Y có chút do dự.
Mùi thơm của bánh bích quy nhỏ xông vào mũi, làm cho cô có chút chảy nước miếng.
Nhân viên bán hàng mỉm cười gật đầu:
- Có thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận