Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1292: Tràn Đầy Hi Vọng Đối Với Cuộc Sống Trong Tương Lai



Thành Thánh Dương không phải là không có tổn thất, trong lúc chiến đấu có Hư Quỷ cấp cao tiến vào trong thành, gây ra thương vong không nhỏ.

- Đừng phân tâm.

Giọng nói khàn khàn của thành chủ thành Thánh Dương vang lên.

Trái tim Lý Nhị Cốt run lên, chỉ có thể tạm thời đè xuống sự lo nghĩ đối với con gái, chuyên tâm đối kháng Hư Quỷ.

Thành chủ thành Thánh Dương hừ lạnh một tiếng, tiếp tục đặt lực chú ý ở trên người dị quỷ, trong lòng may mắn không thôi.

Trước khi lão rời thành Thánh Dương để tham gia Hội Nghị Thánh Địa thì đã lén lút dặn dò thuộc hạ tiếp tục chế tạo dị quỷ, cho nên lúc này mới có thể thành công ngăn cản thủy triều Hư Quỷ.

- Dù không hợp tác với thành Huyền Vũ thì thành Thánh Dương cũng có thể trải qua thủy triều Hư Quỷ.

Thành chủ thành Thánh Dương lạnh lùng cười một tiếng.

Kiệt kiệt kiệt ~~~

Càng ngày càng có nhiều Hư Quỷ bị dị quỷ giết chết, điều này khiến tất cả mọi người trên tường thành có thể thở ra một hơi.

Trỉ Chu thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng tự nói:

- Mặc dù chế tạo dị quỷ là việc tàn nhẫn, nhưng hiệu quả vẫn rất tốt.....

…………

Ngoại thành thành Huyền Vũ, tổng cộng có năm hầm trú ẩn dưới lòng đất, dưới bốn tòa thành vệ thành có một hầm, hầm thứ năm ở phía dưới khu buôn bán.

Người của Ốc Đảo cùng với những người may mắn còn sống sót của thành phố Bắc Hải, đều được sắp xếp vào bên trong hầm trú ẩn dưới tòa vệ thành số hai.

Phụ trách chuyện này, là người phụ trách Vệ thành số 2, Hải Điệp.

Ba vị trưởng lão của Ốc đảo và Bố Vi Nhân đều đã đến Sơn Hải Quan để hỗ trợ, chuyện sắp xếp nhân viên chỉ có thể giao cho Hải Điệp.

Còn có một nguyên nhân khác, vì khoảng cách giữa Vệ thành số hai và Ốc Đảo là gần nhất, lúc vận chuyển thương binh cũng có thể dễ dàng hơn.

Đạp đạp đạp~~~

Hải Điệp dẫn theo hai tên trợ thủ, xuyên qua ngưỡng cổng dài đến hai mét, đạp cầu thang đi xuống dưới.

Phần cuối cầu thang là một phiến của Lưu Ly to lớn, lúc này đang mở to ra, trước cửa có hai tên Phòng Thành Quân đang canh giữ.

- Đại nhân Hải Điệp!

Phòng Thành Quân giơ tay lên chào theo kiểu nhà lính.

- Ừm.

Hải Điệp rũ mắt xuống đáp lời, cất bước xuyên qua cánh cửa lớn vừa dày vừa nặng đi xuống hầm trú ẩn.

Bên trong hầm trú ẩn dưới lòng đất, người dân của thành Bắc Hải được sắp xếp ở cùng một chỗ, chiếm cứ ở một góc phía bắc hầm trú ẩn. Người của Ốc Đảo thì được sắp xếp ở một góc phía tây, đợi triều Hư Quỷ kết thúc, thì bọn họ mới có thể rời khỏi.

- Khụ khụ, chỗ này thật là tốt.

Mấy tấm da thú cực lớn ở bên trong lều bạt, có người đang kho khan cảm thán. Người ở trong lều, đều là những người còn sống sót của thành Bắc Hải, sau khi uống bí dược chữa thương, đang ở đây dưỡng thương nghỉ ngơi. Vết thương trên người bọn ho đã chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều, khí sắc trên khuôn mặt thoạt nhìn cũng đã tốt hơn rất nhiều so với hôm qua.

Bên trong lều bạt, người đàn ông to lớn mặc áo bao bố cười toe toét miệng nói:

- Chủ nhân của thành Huyền Vũ thật sự là người tốt, thu nhận chúng ta, còn chữa thương cho chúng ta nữa.

- Đúng vậy đó, còn miễn phí nước và thức ăn cho chúng ta, thật sự là một người tốt.

Một tên thương binh khác đỏ mắt cảm thán nói.

- Ở chỗ này còn rất an toàn, không cần lo lắng sẽ bị Hư Quỷ giết chết.

- Sau này, chúng ta chính là người của thành Huyền Vũ rồi...

Trong lều, hai người đàn ông to lớn lải nhải nói chuyện, tràn đầy hi vọng đối với cuộc sống trong tương lai.

Bên trong một lều cỏ da thú khác cũng không bình tĩnh như thế, những người phụ nữ bị thương đang khóc không thành tiếng, nhung nhớ người nhà, đồng thời cảm thấy sợ hãi đối với triều Hư Quỷ.

- Ta nhớ cha mẹ rồi...!

Ở góc lều hẻo lãnh, cô bé mười ba tuổi ôm lấy hai chân, khóc đến hai tròng mắt đều đỏ bừng.

- Tiểu Tử, đừng khóc nữa, còn khóc nữa thì hai mắt sẽ mù mất...

Một người phụ nữ khác ở bên cạnh an ủi nói. Cô gái nhỏ tên là Tiểu Tử, cha và mẹ đều đã chết ở dưới móng sắc của Hư Quỷ.

Mà cô gái nhỏ dựa vào năng lực giác tỉnh của bản thân, nên mới có thể sống sót.

- Ta, ta không nhịn được...

Tiểu Tử cắn môi dưới, nước mắt càng nhiều thêm.

- Aiz, cô bé đáng thương, chỉ còn lại một mình.

Mấy người phụ nữ thở dài.

Có người an ủi nói:

- Sau này thì tốt rồi, nghe Thành chủ đại nhân nói, thành Huyền Vũ sẽ sắp xếp phòng ở và công việc cho chúng ta, sẽ còn tốt hơn so với thành phố Bắc Hải.

- Là thật sao?

- Không thể nào đâu, thành chủ thành Huyền Vũ sẽ tốt bụng như thế sao?

....

Bảy tám người phụ nữ bàn luận, có người tin tưởng có người nghi ngờ.

Hô...

Lúc này, rèm cửa của lều bạt bị mở lên, Hải Điệp dẫn theo trợ thủ đi vào lều bạt. Sự xuất hiện của Hải Điệp, khiến cho đám người ở trong lều bạt yên tĩnh lại.

- Ở chỗ này đã quen chưa?

Tiếng nói ôn hoà của nàng.

- Quen rồi, ở chỗ này rất tốt.

Người lớn gan vội vàng đáp lại một câu.

Mặc dù hầm trú ẩn là ở dưới lòng đất, chất lượng không khí kém hơn so với mặt đất, chuyện này cũng may là có thân rễ của Trà Thụ Sinh Mệnh.

Gốc rễ của Trà Thụ Sinh Mệnh trải rộng toàn bộ lưng rùa của Tiểu Huyền Vũ, trong đó có một phần xuyên qua dưới hầm trú ẩn, tinh lọc không khí ở bên trong hầm trú ẩn, đồng thời vận chuyển không khí mới mẻ tiến vào.

Hải Điệp chậm rãi gật đầu, âm thanh thanh thuý nói:

- Vậy là tốt rồi, tối nay còn có người đưa thức ăn và đồ uống đến, không đủ thì cứ nói.

- Được được...

Các người phụ nữ liên tục gật đầu, trên cả khuôn mặt đều là vẻ mặt cảm kích.

- Vết thương trên người thế nào rồi? Có chuyển biến xấu không?

Hải Điệp quan tâm tới vết thương.

- Không có, vết thương đã đang chuyển biến tốt đẹp, cảm ơn đại nhân đã quan tâm.

- Ta đã có thể đi lại rồi, qua một hai ngày nữa chắc là có thể khỏi hẳn rồi.

-....

Người trong lều bạt nhiều mồm nhiều miệng nói, lời cảm kích nói một lần rồi lại một lần.

Hải Điệp chăm chú nghe, thỉnh thoảng lên tiếng đáp lại vài câu.

Tiểu Tử ngẩng đầu lên, đột nhiên hỏi:

- Đại nhân, có thể tìm thấy thi thể của cha mẹ ta được không?

Hải Điệp nhìn qua cô gái tóc tím nước mắt lã chã kia, trong lòng thở dài.

Theo như cô biết, lúc Bố Vi Nhân rời khỏi đại thành Bắc Hải, một ngọn lửa đã đốt hết thi thể những người dân trong thành xấu số mất mạng và thi thể Hư Quỷ. Nếu như không có gì ngoài ý muốn, thì người nhà của cô bé kia chắc nhà đã bị đốt thành tro.

Hải Điệp lắc đầu:

- Không thể tìm được nữa.

Tiểu Tử cắn môi dưới, cúi đầu tiếp tục ngẩn ra.

- Tiểu Tử à, nghĩ thoáng một chút, cuộc sống phải luôn nhìn về phía trước.

- Đúng vậy đó, chỉ cần ngươi sống vui vẻ, có thể bình an trưởng thành, thì cha mẹ ngươi chắc chắn sẽ rất vui mừng.

Mấy người phụ nữ an ủi cô bé, chỉ là càng nói thì cô bé càng khóc khó coi hơn.

Hải Điệp cũng bất lực, chỉ có thể dựa vào bản thân cô bé tự mình nghĩ thông. Cô quay người rời khỏi, muốn đi xem thử những lều bạt khác.

Ba người lại đến mấy lều bạt khác, sau khi ân cần hỏi han một vòng, cũng đã qua hai tiếng đồng hồ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận