Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1598: Chia Nhà

Thời gian chậm rãi trôi qua, trong lúc chưa nhận ra thì phim điện ảnh đã kết thúc, Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng lại tỏa sáng một lần nữa.

Tổng thời lượng của bộ phim chỉ dài một tiếng đồng hồ, điều này khiến cô gái tai thỏ và những người khác chưa thỏa mãn, ngồi tại chỗ suy ngẫm.

Mễ Nặc là người lấy lại tinh thần trước tiên, gương mặt xinh xắn của cô đỏ bừng, quay đầu hưng phấn khen ngợi:

- Chị Thấm Di, ngươi diễn rất tốt.

- Có thật không?

Đôi mắt xanh nước biển của Nguyệt Thấm Di sáng lên.

- Thật đó, không tin ngươi hỏi Mục Lương đi!

Mễ Nặc nói rồi chọc cánh tay của anh.

- Đúng là rất tốt, khiến người ta phải đắm chìm trong vai diễn đó.

Mục Lương nghiêm túc bình luận.

Tuyết Cơ nhỏ giọng thì thầm:

- Ta đã nói là Thấm Di diễn rất tốt rồi mà.

- Mục Lương, phim điện ảnh chắc chắn sẽ bán rất chạy.

Đôi mắt của Nguyệt Thấm Lan sáng ngời, nàng có thể nhìn thấy cảnh tượng Rạp Chiếu Phim chật kín người.

Khóe môi của Mục Lương cong lên, ra quyết định:

- Vậy cứ dựa theo kế hoạch, ba ngày sau khai trương Rạp Chiếu Phim.

………..

Bên trong Tiểu Thành, thành Tát Luận.

Hi Lâm và Hi Tê đã thức dậy từ sáng sớm, hôm nay bọn họ không có đi làm, bởi vì hôm nay sẽ được chia nhà.

Hôm qua sau khi biết được tin tức này, hai chị em hưng phấn đến mức cả đêm không ngủ được.

Không chỉ riêng bọn họ, tất cả những người khác trong trụ sở tạm thời đều như vậy.

Hi Lâm buộc chặt đai lưng bằng dây thừng quanh eo, vội vàng thúc giục:

- Chị, chúng ta mau đi thôi, nếu đi trễ thì nhà tốt sẽ bị chia cho người khác.

- Được rồi.....

Hi Tê cắn sợi dây cột tóc trong miệng và trả lời một cách mơ hồ, hai tay vẫn còn đang giữ động tác vén tóc.

Hi Tê bị em trai nắm vạt áo kéo đi ra ngoài, trong ánh mắt tràn đầy bất đắc dĩ lại cưng chiều, cô vươn tay gỡ dây cột tóc trong miệng, nhanh chóng buộc gọn tóc thành đuôi ngựa cao.

Hi Tê buộc tóc xong thì nắm tay em trai đi đến Khu dân cư đối diện, nơi đó có phòng làm việc tạm thời do Cục Quản Lý xây nên.

Khi hai người đến văn phòng Cục Quản Lý thì đã có một hàng dài xếp hàng trước cửa.

- Tất cả xếp hàng, không được chen lấn, không được ồn ào...

Trước cửa phòng làm việc, một nhân viên hô to để duy trì trật tự.

- Chúng ta tới chậm rồi, đã có rất nhiều người đến đây.

Hi Lâm phồng má, vội vàng lôi kéo chị gái đi tới xếp hàng.

Hi Tê dịu dàng trấn an nói:

- Ngươi đừng gấp gáp, chẳng phải thông cáo dán hôm qua đã nói là ai cũng sẽ có nhà ở sao.

- Vâng...

Hi Lâm kiềm chế tính tình của mình, chỉ là ló đầu nhìn về phía trước.

Đội ngũ chậm rãi tiến về phía trước, liên tục có người với khuôn mặt vui mừng đi ra phòng làm việc, sau đó hưng phấn chạy về phía tòa nhà lầu cách đó không xa.

Trái tim của Hi Tê đập nhanh vô cùng, càng đến gần văn phòng thì cô càng chờ mong.

Cô quay đầu nhìn sau lưng, đội ngũ đã dài hơn trước rất nhiều, sau lưng cô có ít nhất bốn, năm trăm người.

- Đông người thật đấy.

Cô nhỏ giọng lầm bầm.

Hi Lâm quay đầu nhìn chị gái, trong mắt lộ vẻ mặt mong đợi, hỏi:

- Chị, ngươi nói xem chúng ta sẽ được chia đi nơi nào?

- Chờ một chút thì sẽ biết thôi.

Hi Tê giơ tay xoa đầu em trai.

Khuôn mặt nhỏ của Hi Lâm đỏ bừng, hắn khẩn trương nói:

- Chị, ta muốn ở tầng cao nhất, như thế có thể thấy xa hơn.

- Tầng cao nhất cũng không tệ.

Hi Tê chậm rãi gật đầu.

Cô nhìn về phía dãy nhà lầu cách đó không xa, phần lớn đều là nhà lầu bốn tầng, chỉ có số ít là nhà lầu năm tầng.

Hơn mười phút sau mới đến phiên hai chị em tiến vào phòng làm việc.

- Mời đưa thẻ căn cước cho ta.

Một nhân viên đứng ngoài cửa văn phòng giơ tay ra hiệu.

Hi Lâm vội vàng đưa thẻ căn cước của mình và chị gái cho đối phương.

Nhân viên công tác kiểm tra thẻ căn cước, ngước mắt dò xét hai người, hỏi:

- Các ngươi là chị em sao?

- Đúng vậy.

Hi Tê vội vàng gật đầu.

- Vậy thì vào đi.

Nhân viên này gật đầu, trả lại thẻ căn cước rồi lùi lại nhường ra lối đi.

Hi Lâm và chị gái liếc nhau, tiếp đó khẩn trương đi vào văn phòng.

Văn phòng không lớn, chỉ có ba cửa sổ làm việc, hai cửa sổ bên trái vẫn còn đang bận rộn, chỉ có cửa sổ bên phải là rảnh rỗi.

- Tới đây.

Nhân viên đăng ký ở cửa sổ bên phải đưa tay ra hiệu.

Hi Tê và Hi Lâm nghe vậy thì cất bước đi tới.

Nhân viên này liếc nhìn hai chị em và hỏi:

- Các ngươi có quan hệ như thế nào?

- Hắn là em trai của ta.

Hi Tê giải thích.

- Em trai ruột?

Nhân viên công tác nghiêm túc hỏi.

- Đúng vậy.

Hi Tê gật đầu.

Hắn chậm rãi gật đầu, lại hỏi:

- Còn có người nhà không?

- Không có.

Ánh mắt của Hi Tê trở nên ảm đạm.

Nhân viên này nghe vậy thì ánh mắt trở nên hiền hòa hơn, nói một cách trịnh trọng và nghiêm túc:

- Ngươi không được nói dối, nếu không cho dù ngươi được chia nhà thì cuối cùng cũng sẽ bị thu hồi lại.

Nhà ở sẽ được chia theo số người trong gia đình, một người sẽ được chia nhà một căn phòng, hai người thì được chia nhà hai căn phòng, cứ thế mà tính tới.

- Chị của ta không có nói dối.

Hi Lâm ngẩng đầu lên nghiêm túc nói.

- Được, đưa thẻ căn cước cho ta.

Nhân viên này đưa tay ra hiệu.

- Đây.

Hi Lâm đẩy hai tấm thẻ căn cước vào trong cửa sổ.

Nhân viên cầm lấy thẻ căn cước, đầu tiên là kiểm tra thật giả sau đó mới tiến hành đăng ký.

- Các ngươi có thể nhận được một ngôi nhà hai phòng trong Khu dân cư số ba, tòa nhà số hai mươi bốn, hẻm số tám.

Nhân viên phục vụ đưa trả thẻ căn cước, ngước mắt hỏi:

- Đó là một tòa nhà lầu bốn tầng, các ngươi muốn ở lầu mấy?

Tiểu thành được chia làm bảy khu vực, ngoại trừ Phố Buôn Bán và trung tâm thì sáu khu vực còn lại đều là Khu dân cư.

Khu dân cư được đặt tên theo con số, khu số một, khu số hai, khu số ba, cứ thế mà tiếp tục.

- Tầng cao nhất!

Hi Tê nói không chút do dự.

- Được.

Nhân viên phục vụ nghe vậy cúi đầu tiếp tục điền thông tin.

Đôi mắt của Hi Lâm tỏa sáng, nguyện vọng được ở tầng cao nhất đã trở thành sự thật.

Qua mười mấy giây, nhân viên kia lấy ra một chiếc chìa khóa từ trong ngăn kéo phía sau.

- Các ngươi được phân vào khu số ba, hẻm số tám, tòa nhà số hai mươi bốn, nhà số 403, đây là chìa khóa.

Nhân viên đưa chìa khóa và một tờ giấy nhỏ từ cửa sổ.

Trên tờ giấy viết cặn kẽ địa chỉ nhà, mặt trên còn có con dấu của thành Huyền Vũ.

- Cám ơn!

Hi Tê vội vàng tiếp nhận chìa khoá, khuôn mặt xinh xắn của cô ửng hồng vì phấn khích.

Nhân viên phục vụ hỏi thêm một câu:

- Các ngươi biết nơi đó ở đâu không?

Hi Tê hồn nhiên nói:

- Ta biết, ta đã từng đi qua bên kia!

Cô từng đến làm việc ở khu số ba, biết hẻm số tám ở nơi nào.

- Ừ, vậy thì nhanh đi thôi.

Nhân viên phục vụ phất tay tạm biệt.

- Vâng!

Hi Tê nắm tay của em trai hưng phấn bước ra ngoài.

Sau khi rời khỏi phòng làm việc, hai người kích động chạy như bay.

- Chị, chúng ta có nhà mới rồi!

Cậu bé Hi Lâm mười tuổi phấn khích hô to, đôi mắt hồn nhiên sáng như sao trời.

Hi Tê kích động nói:

- Ừ, bây giờ chúng ta đi nhà mới.

- Đi nhanh thôi!

Hi Lâm gật đầu lia lịa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận