Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2446: Hiệp Hội Ma Pháp Sư Như Vậy, Vương Quốc Huyền Vũ Chúng Ta Không Cần.

Trong phòng tiếp khách, Lam Khê buông ly trà không biết đã cầm lên bao nhiêu lần, có chút nhàm chán nhìn về phía cửa chính phòng tiếp khách, cô đã ngồi ở chỗ này ba giờ đồng hồ nhưng vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của quốc vương vương quốc Huyền Vũ.

Cô đã uống ba ly nước, hai khay đựng trái cây và bánh ngọt.

- Tại sao còn chưa trở về nữa?

Lam Khê cau mày.

Khi Vệ Cảnh mang cô tới cung điện thì đúng lúc Mục Lương đi Thiên Cức Quan, cho nên cô chỉ có thể ở phòng tiếp khách chờ đợi mãi cho tới bây giờ.

- Cộp cộp cộp ~~~

Bên ngoài phòng tiếp khách vang lên tiếng bước chân, điều này làm cho Lam Khê vội vã ngồi thẳng người, nhìn cửa chính với ánh mắt sáng quắc.

Tiểu Mật đi vào phòng tiếp khách, buông một ly trà mới pha xuống bàn rồi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt thất vọng và oán niệm của cô gái tóc xám bạc, tay không khỏi run lên.

- Bệ hạ các ngươi đâu rồi?

Lam Khê lạnh giọng hỏi.

Tiểu Mật vội vàng trả lời:

- Bệ hạ chúng ta sắp tới rồi, tiểu thư uống thêm một ly trà nữa đi.

Lam Khê oán hận nói:

- Đây là ly trà thứ tư rồi đấy, câu “bệ hạ sắp tới rồi” ngươi cũng đã nói sáu lần.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Mật đỏ lên, ngây thơ nói:

- Lần này là thật nha, bệ hạ chúng ta vừa trở về, xử lý xong chuyện trên tay sẽ qua đây ngay.

- Hắn trở về rồi à?

Đôi mắt đẹp của Lam Khê lập tức sáng ngời.

Tiểu Mật gật đầu nói:

- Đúng vậy, cho nên tiểu thư lại kiên trì một chút nữa được không.

- Được rồi, cuối cùng cũng không uổng phí công sức ta ngồi chờ từ nãy tới giờ.

Tâm trạng của Lam Khê lập tức tốt hơn nhiều, bưng trà nóng chậm rãi thưởng thức.

- Các hạ cần đi vệ sinh không?

Tiểu Mật không khỏi hỏi thăm.

Lam Khê nghiêm mặt nói:

- Không cần, ta còn có thể nhịn được.

- Vậy à...?!

Ánh mắt của Tiểu Mật lấp lóe, nói thật cô không biết lúc nào Mục Lương sẽ qua đây.

Mục Lương nói là đổi bộ quần áo rồi sẽ tới, nhưng cô mới vừa bưng trà nóng cho ngài, rõ ràng là đang phê duyệt văn kiện.

Cô suy nghĩ một chút, rốt cuộc quyết định canh giữ ở một bên.

Nửa giờ trôi qua.

Lam Khê nhìn ly và khay rỗng, sắc mặt đen như mực, ngước mắt oán hận nhìn tiểu hầu gái.

- Cộp cộp cộp ~~~

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, điều này làm cho tinh thần của Lam Khê chấn động.

………

Lam Khê nhìn chằm chằm vào cửa chính phòng tiếp khách, đôi mắt đẹp mang theo sự chờ mong, là người mà mình chờ đợi đã lâu sao?

- Cộp cộp cộp ~~~

Nguyệt Thấm Lan đi vào phòng tiếp khách, ánh mắt đối diện với Lam Khê.

Đôi mắt màu xanh nước biển của cô lóe sáng, nhìn ánh sáng trong mắt Lam Khê tiêu tan, thay vào đó là sự thất vọng và phiền muộn.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Các hạ thấy ta tới dường như rất là thất vọng.

Lam Khê co giật khóe miệng, nói với giọng điệu đông cứng:

- Ta tới đây để tìm bệ hạ các ngươi.

Nguyệt Thấm Lan ngồi xuống, hai chân thon dài giao điệp, mỉm cười nói:

- Bệ hạ chúng ta vẫn còn đang bận, một chút nữa mới có thể qua đây, nếu các hạ có việc gấp không cách nào chờ được thì có thể về trước, lần sau lại tới.

- Không có việc gì, ta chờ một chút.

Lam Khê nghiêm mặt nói.

Cô đã đợi mấy giờ đồng hồ, không kém một chút thời gian này, ngày hôm nay cô nhất định phải gặp được quốc vương vương quốc Huyền Vũ.

Khóe môi của Nguyệt Thấm Lan cong lên, lẳng lặng quan sát nữ nhân trước mắt.

Cô hơi có chút ấn tượng đối với Lam Khê, đây mà người mà cô lưu ý ở tiệc trà xã giao, dù sao dáng vẻ ăn ngấu nghiến uống trà ừng ực kia thật sự không giống quý tộc.

Lam Khê cảm nhận được ánh mắt của Nguyệt Thấm Lan, ngẩng đầu nhìn lại, hỏi:

- Các hạ là ai?

- Nguyệt Thấm Lan, thư ký của vương quốc Huyền Vũ.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã đáp.

- Thư ký là chức vị gì?

Lam Khê tò mò hỏi.

Nguyệt Thấm Lan bình tĩnh trả lời:

- Công việc chủ yếu nhất của ta là quản lý vương quốc thay bệ hạ, làm cho mỗi cơ cấu hoạt động bình thường.

- Nghe có vẻ rất lợi hại.

Trong mắt Lam Khê lộ vẻ kinh ngạc, bắt đầu nhìn thẳng vào Nguyệt Thấm Lan.

- Đúng là rất lợi hại.

Nguyệt Thấm Lan cười nhạt một tiếng.

- ... Ngươi thật đúng là không biết khiêm tốn.

Lam Khê cố nén không trợn trắng mắt.

Khóe môi của Nguyệt Thấm Lan hơi cong lên, ý cười thiếu rất nhiều, hỏi:

- Ngươi là người của Hiệp Hội Ma Pháp Sư, lần này tới vương quốc Huyền Vũ là chuẩn bị thành lập phân hội Hiệp Hội Ma Pháp Sư ở chỗ này?

Lam Khê gật đầu một cái, vội vàng hỏi:

- Đúng vậy, việc này ngươi có thể quyết định sao?

- Không thể, việc này phải do bệ hạ chúng ta đồng ý mới được.

Nguyệt Thấm Lan hơi dựa lưng ra sau.

- Được rồi.

Lam Khê thở dài.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã hỏi:

- Ta rất ngạc nhiên, vì sao Hiệp Hội Ma Pháp Sư các ngươi lại muốn thành lập phân hội ở vương quốc Huyền Vũ chúng ta?

Lam Khê nghe vậy lập tức nói với thần sắc nghiêm túc:

- Đương nhiên là vì cung cấp sự tiện lợi và phục vụ tất cả Ma Pháp Sư nha, còn có thể hỗ trợ nơi trú đóng được an toàn.

- Nói lời này chính ngươi tin sao?

Đôi mắt đẹp xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan híp lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn chăm chú vào nữ nhân trước mặt.

- Đương nhiên, ta vẫn luôn làm như thế.

Lam Khê ngạo nghễ hất cằm lên.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã hỏi:

- Ví dụ như có Ma Pháp Sư gặp trắc trở cuộc sống, hoặc bị thương, hắn đi hiệp hội các ngươi tìm kiếm sự trợ giúp là sẽ được cung cấp phục vụ miễn phí sao?

Lam Khê thanh thúy đáp:

- Nếu như đối phương là hội viên của Hiệp Hội Ma Pháp Sư thì chúng ta sẽ thu chút ít phí dụng.

- Làm thế nào để trở thành thành viên Hiệp Hội Ma Pháp Sư?

Nguyệt Thấm Lan tò mò hỏi.

Lam Khê đắc ý trả lời:

- Cái này đơn giản thôi, chỉ cần giao lệ phí nhập hội là mười viên tinh thạch ma thú cấp 5.

- Mười viên tinh thạch ma thú cấp 5....

Nguyệt Thấm Lan không khỏi hỏi:

- Trở thành thành viên của hiệp hội các ngươi thì sẽ có chỗ tốt gì?

Lam Khê nói với thần sắc nghiêm túc:

- Đương nhiên là có rồi, chúng ta có thể tìm kiếm các loại tài liệu giúp hội viên, khi tất yếu có thể cung cấp sự bảo vệ, ai tới tìm xin giúp đỡ thì có thể giảm bớt các loại phí dụng.

- ... Chỉ có như vậy thôi sao?

Nguyệt Thấm Lan mím môi.

Lưu thông tin tức rất quan trọng, nhưng cô muốn đả kích đối phương cho nên không nhắc tới việc này.

Lam Khê liếc Nguyệt Thấm Lan, hỏi ngược lại:

- Như thế vẫn chưa đủ sao?

Nguyệt Thấm Lan cạn lời nói:

- Vậy Hiệp Hội Ma Pháp Sư các ngươi thật là đủ xấu xa, sẽ có đồ ngốc gia nhập vào hiệp hội này sao?

- Này, sao ngươi lại nói như thế chứ?

Lam Khê bất mãn lên tiếng.

Nguyệt Thấm Lan khẽ hất hàm, ngạo nghễ nói:

- Hiệp Hội Ma Pháp Sư như vậy, vương quốc Huyền Vũ chúng ta không cần.

Lam Khê ngạc nhiên thốt lên:

- Cái gì?

Nguyệt Thấm Lan nhìn chăm chú vào cô gái tóc xám bạc, thẳng thắn đáp:

- Nghe xong lời của ngươi, kì thực một điểm tác dụng thực tế cũng không có.

Bạn cần đăng nhập để bình luận