Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1301: Mấy Đứa Tiểu Vũ Bị Thương, Ta Phải Đi Xử Lý Một Chút



- Không có việc gì, súng chỉ vang lên một lần, chắc chắn đã giải quyết xong.

Ny Cát Sa gật đầu.

Ba người tiếp tục dọc theo ngã tư đường đi tới, thi thể hư quỷ rất nhiều, nhưng ngẫu nhiên cũng có thể gặp được hư quỷ còn sống, chỉ là số lượng không nhiều lắm.

Răng rắc...

Ny Cát Sa buông tay, cách đó không xa có một con hư quỷ vừa ngã xuống, từ trên bả vai trở xuống hai cánh tay đã biến mất.

- Dùng rất tốt.

Ny Cát Sa nhẹ giọng nói thầm, đây là lần đầu tiên cô dùng năng lực thức tỉnh vặn gãy đầu hư quỷ, cảm thấy có chút kích thích.

Trong lúc đó, đám người A Lê cũng bắn vài phát súng nữa, mỗi lần đều lấy hình thức bạo đầu chấm dứt tánh mạng hư quỷ.

- Tới phố Giáp.

Ny Cát Sa hất cằm, ra hiệu cho mọi người đuổi theo.

- Vâng!

Đám người A Lê lên tiếng, cứ bước vài bước, bọn họ đều phải quay đầu lại dò xét tình huống chung quanh, tính cảnh giác rất cao.

………

Mục Lương bay trên không trung, hướng về phía nội thành.

- Tình huống còn tốt hơn trong tưởng tượng.

Anh cúi đầu nhìn tình huống trong nội thành, rồi nhủ thầm.

Ánh mắt đảo qua đi, thảm thực vật của Ngoại thành đã hư quỷ phá huỷ một ít, nhưng đại đa số vẫn còn hoàn hảo. Dù sao Ngoại thành lớn như vậy, hư quỷ cũng không thể tàn phát tất cả được.

Mục Lương dùng ý niệm liên hệ với Tinh Linh Sinh Mệnh, muốn cho cô bé thi triển Lĩnh Vực Sinh Mệnh, trợ giúp những cây xanh này khôi phục sinh cơ.

- Ừm?

Anh nhướng mày, cảm nhận được Tinh Linh Sinh Mệnh đang suy yếu, tạm thời cô bé không thể thi triển Lĩnh Vực Sinh Mệnh được. Mục Lương không yên tâm, vì thế anh đẩy nhanh tốc độ đi thẳng tới gốc Trà Thụ Sinh Mệnh.

Rất nhanh, anh đã đi vào hoa viên sau khu Trung Ương, tiếp theo đưa tay xoa lên thân cây Trà Thụ Sinh Mệnh.

Ông...

Ngay sau đó, Tinh Linh Sinh Mệnh suy yếu xuất hiện, cô ủ rũ ghé vào trên người Mục Lương.

- Y nha...

Tinh Linh Sinh Mệnh phồng hai má làm nũng.

Anh đưa tay ôm lấy Tiểu Tinh Linh, quan tâm hỏi:

- Rất mệt mỏi sao?

- Y nha…

Linh Nhi gật đầu, đôi cánh sau lưng cũng rũ xuống.

- Không có việc gì là tốt rồi.

Mục Lương thở phào một hơi, thoạt nhìn trạng thái của Tiểu Tinh Linh không tốt lắm, nhưng không có nguy hiểm.

Anh vươn tay, nguyên tố sinh mệnh hội tụ thành đoàn, bao phủ Linh Nhi ở bên trong, trợ giúp cô bé khôi phục.

- Y nha...

Tinh thần của Tiểu Tinh Linh chấn động, đôi mắt xanh biếc trở nên sáng lấp lánh.

- Đi thôi, ngươi đã quá vất vả rồi, bây giờ cứ nghỉ ngơi thoải mái đi.

Mục Lương đưa tay nâng lên, để cho Tinh Linh Sinh Mệnh tới gần Trà Thụ Sinh Mệnh.

- Chờ ta ba ngày.

Linh Nhi ngoan ngoãn gật đầu, sau đó cô lưu luyến không rời xoay người nhập vào bên trong Trà Thụ Sinh Mệnh.

- Ba ngày sao, không cần vội...!

Mục Lương nhẹ giọng nói.

Anh xoay người rời khỏi hoa viên, về tới bên trong cung điện.

Đạp đạp đạp......

- Mục Lương, ngươi đã trở lại thật rồi.

Âm thanh hưng phấn của Nguyệt Thấm Lan truyền đến.

Cô lập tức từ bên ngoài cung điện chạy vào, dáng vẻ tao nhã bình thường, bây giờ đã không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại quan tâm và lo lắng.

- Ừm, ta không việc gì.

Anh đưa tay ôm Nguyệt Thấm Lan vào lòng mình.

- Mục Lương...

Thân thể Nguyệt Thấm Lan cứng đờ, Ngay sau đó cô đã trầm tĩnh lại, rồi nhẹ nhàng tựa vào trong lòng Mục Lương.

Mục Lương vỗ lưng Nguyệt Thấm Lan, buông tay ra và nói:

- Thuỷ triều hư quỷ đã kết thúc, kế tiếp là công tác dọn dẹp sau trận chiến, rất nhanh có thể làm cho Thành Huyền Vũ trở về quỹ đạo vốn có.

- Thật sự đã kết thúc rồi?

Nguyệt Thấm Lan lộ ra sắc mặt vui mừng.

- Ừm, Trăng Máu đã biến mất.

Mục Lương gật đầu.

Nguyệt Thấm Lan há miệng thở dốc, cảm thán thổn thức nói:

- Thật tốt quá, nhưng sao ta cứ cảm thấy chuyện này không quá thật...

- Ta đã nói rồi, có ta ở đây, thành Huyền Vũ sẽ không có việc gì.

Mục Lương cười khẽ vài tiếng, đưa tay búng một cái lên trán Nguyệt Thấm Lan.

- Vâng.

Cô oán trách liếc Mục Lương một cái.

- Được rồi, ngươi đi sắp xếp công tác giải quyết hậu quả, phải mau chóng xử lý thi thể hư quỷ.

Mục Lương mỉm cười nói.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu, tao nhã nói:

- Để ta an bài, ngươi nhanh đi nghỉ ngơi.

- Ta không sao, không cần nghỉ ngơi.

Mục Lương lắc đầu.

Nguyệt Thấm Lan nhăn mày, quan tâm nói:

- Sắc mặt ngươi có chút trắng, thật sự không có việc gì sao?

- Thật sự không có việc gì, chỉ là tiêu hao hơi lớn một chút, nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều.

Mục Lương lắc đầu, thoải mái nói:

- Yên tâm đi.

- Được rồi… Nhưng nếu cảm thấy không thoải mái, ngươi nhất định phải đi nghỉ ngơi, đừng có cố quá, có ta ở đây, những chuyện còn lại cứ giao cho ta.

Nguyệt Thấm Lan nghiêm mặt nói.

- Được, công tác kết thúc giao cho ngươi.

Anh cười lớn nói.

- Vậy ngươi đi nghỉ ngơi đi.

Nói xong Nguyệt Thấm Lan đưa tay sửa sang lại vạt áo cho anh.

Mục Lương lắc đầu, giải thích:

- Mấy đứa Tiểu Vũ bị thương, ta phải đi xử lý một chút.

- Vậy sao? Vậy ngươi mau đi đi.

Nguyệt Thấm Lan lộ ra vẻ kinh hoảng.

- Ù, ta đã dặn dò Thao Thiết rồi, nó sẽ hỗ trợ mọi người rửa sạch thi thể hư quỷ trong thành.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Chờ sau khi bảo đảm được trong thành không còn hư quỷ nữa, mới để cho thành dân đi ra, rồi bảo bọn họ hỗ trợ công việc tu sửa.

- Đúng, ta cũng tính toán như vậy.

Nguyệt Thấm Lan cong lên khóe môi.

Cô tính toán chờ sau khi trong thành hoàn toàn quét sạch hư quỷ, mới cho nhóm dân trong thành đi ra, để bọn họ nhìn một chút tình huống nội thành, như vậy có thể củng cố lòng trung thành của họ, khiến cho bọn họ càng thêm sùng bái Mục Lương và Thành Phòng Quân.

- Ngươi an bài là tốt rồi.

Mục Lương gật đầu, xoay người rời khỏi cung điện.

Thuỷ triều hư quỷ giằng co tới bốn ngày, thú thuần dưỡng và thực vật thuần dưỡng của anh cũng phải thủ vững bốn ngày, khá nhiều con đã bị thương.

Mục Lương bay về phía ngoại thành, anh muốn tìm Ưng Lửa trước. Nó đang nằm sấp tại một mảnh đất trống trải bên ngoài thành, phạm vi mặt đất mấy ngàn mét chung quanh đều bị đốt cháy đen.

Du du du...

Cảm nhận được khí tức của chủ nhân, Ưng Lửa ngẩng đầu lên rồisuy yếu kêu vài tiếng.

- Vất vả cho ngươi rồi.

Anh đứng bên cạnh đầu Ưng Lửa, xem xét thương thế của nó.

Ưng Lửa bị thương khá nặng, lông chim trên cánh của nó đã bay mất một khoảng, có thể nhìn thấy xương cốt bên trong, miệng vết thương còn có chút cháy đen…

Du du du...

Ưng Lửa nâng đầu lên, nhẹ nhàng huých vào Mục Lương, giống như đang làm nũng.

- Ngoan, ta rất nhanh sẽ chữa khỏi cho ngươi.

Anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve cái mỏ của nó.

Nói xong, anh vươn tay, đầu tiên cho Ưng Lửa ăn trăm ngàn điểm tiến hoá, bù đắp một chút sự vất vả mấy ngày nay cho nó.

Ngay lúc Mục Lương vươn tay ra, nguyên tố sinh mệnh đã ngưng tụ lại rồi bao trùm lên miệng vết thương trên người Ưng Lửa.

Khi nguyên tố sinh mệnh bao trùm miệng vết thương, những phần cháy xém trên cánh lập tức bong ra, những phần thịt rách để lộ xương cốt ở bên trong cũng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được bắt đầu mọc dài ra.

Hơn mười giây thời gian, phần cánh bị mất thịt đã nối liền trở lại, còn có thể nhìn thấy lông tơ bên ngoài đã bắt đầu mọc dài ra, tiếp qua một đoạn thời gian nữa, chúng sẽ trưởng thành linh vũ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận