Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1062: Hiện Giờ, Ngươi Đã Giàu Hơn Ta Rồi

Ngải Lỵ Na giơ tay lên, lực trường vô hình khuếch tán ra.

Dao sắt trên tường bỗng nhiên nhúc nhích, dưới sự khống chế của cô gái tóc hồng, dao sắt bị rút ra, bay ngược trở lại trước mặt nàng.

- A, ta làm được rồi này!!

Cô hưng phấn nhảy nhót, khống chế dao sắt chuyển động quanh người.

Nguyệt Thấm Lan quay đầu dịu dàng hỏi:

- Mục Lương, ngươi nhìn ra được đây là năng lực thức tỉnh gì không?

Mục Lương ôn hòa nói:

- Theo suy đoán ban đầu chắc có liên quan tới từ lực.

- Đại nhân, từ lực là cái gì thế?

Ngải Lỵ Na tò mò hỏi.

- Một loại lực trường vô hình có thể khống chế sắt, giống như nam châm vậy.

Mục Lương giải thích đơn giản bằng một câu, cô gái tóc hồng cái hiểu cái không mà gật đầu, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

- Nếu rảnh rỗi thì luyện tập năng lực thức tỉnh nhiều một chút, có lẽ ngươi sẽ có phát hiện mới.

Mục Lương dặn dò.

- Ta biết rồi.

Ngải Lỵ Na hưng phấn gật đầu.

Cô đã được như ý nguyện trở thành Giác Tỉnh Giả, phải cần một khoảng thời gian để tìm hiểu năng lực thức tỉnh của bản thân.

- Đúng rồi, cuốn du ký mạo hiểm thứ hai của ngươi đã được in với số lượng lớn, ngày mai có thể đưa đến Tiệm Sách để bày bán.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

- Có thật không?

Ngải Lỵ Na hưng phấn hoan hô.

Sách mới được bày bán, đồng nghĩa với việc thu nhập của cô sẽ được tăng lên.

- Ừ, bây giờ ngươi đã là tiểu phú bà rồi.

Nguyệt Thấm Lan mỉm cười gật đầu.

Mỗi lần Tiệm Sách bán đi một cuốn du ký mạo hiểm thì cô gái tóc hồng đều được chia một phần lợi nhuận, cho nên bảo nàng ấy là tiểu phú bà không phải là nói ngoa.

- Hì hì, ta còn không biết hiện tại mình có bao nhiêu đồng Huyền Vũ nhỉ!?

Ngải Lỵ Na hồn nhiên nói.

Tiền hoa hồng đều được gửi vào tài khoản của Ngải Lỵ Na, cái này cần cô tự mình đi Ngân Hàng mới có thể tra được ngạch số.

- Ít nhất cũng có mấy trăm ngàn.

Mục Lương tính toán sơ qua.

- A, ta thật sự có nhiều tiền như vậy sao?

Ngải Lỵ Na kinh ngạc thốt lên.

- Cuốn du ký mạo hiểm thứ nhất mà ngươi viết bán rất chạy, cho nên mức này rất bình thường.

Nguyệt Thấm Lan dịu dàng nói.

- Cuốn du ký mạo hiểm thứ hai cũng viết rất tốt, lượng tiêu thụ chắc hẳn sẽ khả quan.

Mục Lương cười nhìn về phía cô gái tóc hồng.

Gương mặt xinh đẹp của Ngải Lỵ Na đỏ bừng, thành công bị khích lệ.

Cô quơ nắm đấm, quyết tâm nói:

- Ta sẽ viết cuốn thứ ba.

- Ừ, ngươi viết đi.

Mục Lương nhận đồng gật đầu.

Nguyệt Thấm Lan nói đùa:

- Hiện giờ, ngươi đã giàu hơn ta rồi.

- Chị Thấm Lan cứ nói đùa...

Ngải Lỵ Na chớp chớp đôi mắt màu hồng, ý cười đầy mặt liếc nhìn Mục Lương.

Cô hết nhìn cô gái ưu nhã lại nhìn Mục Lương, chỉ dựa vào tầng quan hệ này, nói cô gái ưu nhã không giàu thì cô tuyệt đối không tin.

- Ngươi ngứa mắt phải không?

Trên mặt của Nguyệt Thấm Lan hiện lên một nụ cười như có như không.

Ngải Lỵ Na rùng mình, đưa tay cúi chào:

- Cái kia… Ta còn có việc, mạn phép đi trước.

Cô thả tay xuống rồi xoay người bước nhanh rời đi, sau khi đóng lại cửa thư phòng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

- Cô ấy làm sao vậy?

Nguyệt Thấm Lan cười hỏi.

- Có thể là trở thành Giác Tỉnh Giả nên quá phấn khích.

Mục Lương nhún vai.

Nguyệt Thấm Lan mỉm cười rồi ưu nhã đứng lên, tránh đi tay của anh.

Cô chỉnh lý quần áo trên người, tươi cười như hoa nói:

- Ta còn có rất nhiều chuyện phải làm.

- Được thôi.

Ánh mắt của Mục Lương lộ vẻ tiếc nuối.

- Ngày mai Hồ Tiên trở về rồi.

Đôi mắt xanh của Nguyệt Thấm Lan lấp lóe, nhẹ nhàng bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi.

Khóe miệng Mục Lương hơi co giật, trong lời nói của cô gái ưu nhã rõ ràng hàm chứa ẩn ý.

Anh cười khẽ một tiếng, đứng lên đi ra ngoài.

Mục Lương rời khỏi thư phòng, đi về phía Sở Nghiên Cứu.

Anhh muốn xem Vưu Phi Nhi nghiên cứu bí dược cường hóa cơ thể cấp 6, cấp 7 tiến triển tới đâu rồi.

Khi Mục Lương tới Sở Nghiên Cứu, Vưu Phi Nhi đang đau khổ dùng búa nhỏ đập nát san hô, sau đó lại mài thành bột.

- Ta không tin lần này lại thất bại!

Vưu Phi Nhi cắn môi dưới, tay nhỏ đè lại cối đá, hì hục mài san hô.

Mấy ngày nay, cô đã làm thí nghiệm không dưới năm mươi lần, nhưng tất cả đều kết thúc bằng thất bại.

- Gặp phải phiền toái gì à?

Mục Lương vô thanh vô tức xuất hiện sau lưng cô gái tóc vàng.

- A!!

Vưu Phi Nhi hoảng sợ nhảy dựng, cả người run rẩy lùi lại mấy bước.

- Hù ngươi rồi.

Anh cười nói.

- Mục Lương, ngươi đi đường không phát ra tiếng động sao?

Vưu Phi Nhi đỏ mặt, ánh mắt lơ lửng không cố định, đến bây giờ cô vẫn không dám đối mặt với Mục Lương.

- Xin lỗi đã hù dọa ngươi.

Mục Lương dịu dàng trấn an.

Nhịp tim của Vưu Phi Nhi đập nhanh hơn, vội vàng xua tay nói:

- Không có chuyện gì.

- Ta tới thăm ngươi, nhân tiện xem nghiên cứu tiến hành tới đâu rồi.

Anh ôn hòa nói.

- Vẫn chưa có tiến triển.

Vưu Phi Nhi cúi đầu, cảm thấy xấu hổ.

- Là gặp phải vấn đề gì sao?

Mục Lương quan tâm hỏi.

Vưu Phi Nhi ủ rũ cúi đầu, buồn phiền nói:

- Không biết là do công thức điều chế hay tài liệu có vấn đề, bí dược cường hóa được điều phối vẫn luôn không có hiệu quả.

Mục Lương nghe vậy ngồi xuống và nhìn chai lọ trên bàn, bên trong chứa đủ loại tài liệu đã được xử lý, chất lỏng, bột, chất rắn, loại nào cũng có.

Anh quay đầu nhìn về phía cô gái tóc vàng, ôn hòa trấn an:

- Có lẽ là ngươi quá mệt mỏi, nghỉ ngơi hai ngày rồi hãy tiếp tục.

- Ta không có mệt nha.

Vưu Phi Nhi lắc đầu.

Mục Lương nhìn quầng thâm trên mắt đối phương, rõ ràng là cô gái mơ hồ đang cậy mạnh, chắc cô ấy đã không nghỉ ngơi tốt một đoạn thời gian dài rồi.

- Ngươi thật sự không mệt à?

Mục Lương giơ tay gõ đầu cô gái buộc tóc hai chùm.

Vưu Phi Nhi chớp chớp đôi mắt màu vàng óng, cúi đầu lí nhí nói:

- Chỉ có một chút thôi...

………..

Đôi mắt đen nhánh của Mục Lương trở nên thâm thúy, buông lời hù dọa:

- Nếu không nghỉ ngơi thì quầng thâm sẽ dính luôn vào mắt của ngươi.

- Không thể nào! Trước đó ta nghiên cứu bí dược trị liệu Hư Quỷ Cảm Nhiễm cũng thường xuyên không ngủ mà.

Vưu Phi Nhi bĩu môi lẩm bẩm.

Cô lén lút liếc nhìn Mục Lương, gương mặt xinh đẹp của cô lại đỏ ửng.

- Khụ khụ, ta nói có là có.

Mục Lương ho nhẹ hai tiếng, buồn cười nhìn cô gái buộc tóc hai chùm.

Bàn tay nhỏ của Vưu Phi Nhi nắm chặt góc áo, nhỏ giọng nói:

- Vậy… Vậy ta sẽ nghỉ ngơi một lúc.

- Về chuyện bí dược cường hóa cơ thể, ta sẽ cho người đi hỏi tộc Người Cá.

Mục Lương ôn hòa nói.

Công thức điều chế bí dược cường hóa cơ thể là do tộc Người Cá đưa, có thể bọn họ sẽ biết chuyện gì xảy ra.

- Vâng, được.

Vưu Phi Nhi ngoan ngoãn lên tiếng.

- Đúng rồi, ngày mai là yến tiệc, ngươi có tới tham gia không?

Mục Lương hỏi.

- Quá nhiều người, ta không đi đâu.

Vưu Phi Nhi vội vàng lắc đầu.

Cô cũng sợ người lạ giống như cô gái tai thỏ, chỉ là trình độ không nghiêm trọng như Mễ Nặc, không đến mức vừa nhìn thấy người xa lạ là lắp bắp không nói nên lời.

- Được rồi, vậy ngươi nhớ nghỉ ngơi cho tốt.

Mục Lương cũng không miễn cưỡng cô gái mơ hồ.

- Vâng.

Vưu Phi Nhi hồn nhiên lên tiếng.

- Đừng khiến ta lo lắng.

Anh giơ tay xoa đầu cô gái tóc vàng.

- Ta biết rồi...

Nhịp tim của Vưu Phi Nhi đập nhanh hơn, hai lỗ tai đỏ bừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận