Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 971: Phú Năng Trân Châu

Mục Lương nghe vậy giơ tay lên rồi ngưng kết nguyên tố nước, tạo ra một quả cầu nước có đường kính nửa mét trong phòng nghỉ.

- Ngươi thử xem có thể hô hấp trong nước không.

Mục Lương ra hiệu.

- Được.

Ny Cát Sa gật đầu rồi bước lại gần quả cầu nước, sau đó chui đầu vào bên trong.

Cô mở to đôi mắt đẹp trong nước, lông mi mảnh dài dính vài cái bong bóng khí nho nhỏ.

Cô gái tóc xanh hơi hé miệng, thử hô hấp.

Cổ họng của cô di chuyển lên xuống hai cái, ngước mắt nhìn về phía Mục Lương, trên khuôn mặt quyến rũ không hiện lên sự đau đớn nào.

Ny Cát Sa rời khỏi quả cầu nước, vô thức đưa tay lên vuốt mặt, muốn lau sạch nước trên mặt mình.

Nhưng cô không ngờ những giọt nước trên mặt đã bị tách ra mà không cần động tay, sau đó tụ lại thành một quả cầu nước nhỏ.

- A?

Ny Cát Sa sửng sốt.

Cô khẽ nhúc nhích ý niệm lần nữa, quả cầu nước trước mặt bị cô khống chế, biến đổi thành những hình dạng khác nhau.

Ly Nguyệt hết nhìn cô gái tóc xanh rồi lại nhìn Mục Lương, kinh ngạc hỏi:

- Đây là chuyện gì vậy?

- Ai? Ta có năng lực điều khiển nước khi nào vậy?

Ny Cát Sa sợ hãi thốt lên.

Mục Lương cũng cảm thấy bất ngờ, nhìn quả cầu nước trên tay cô gái tóc xanh, đôi mắt màu đen lóe sáng như là đang suy nghĩ gì đó.

Lại qua một hồi, quả cầu nước trên tay Ny Cát Sa không còn nằm trong sự kiểm soát của cô nữa, lập tức tan vỡ rồi rơi xuống mặt bàn.

- A, không thể khống chế nữa rồi?

Ánh mắt của Ny Cát Sa lộ vẻ tiếc nuối, thời gian khống chế nước chỉ có ba phút.

- Phú Năng Trân Châu?

Đôi mắt của Mục Lương sáng lên, giống như hiểu ra điều gì.

Anh lại vận dụng năng lực mới thêm lần nữa, một viên trân châu khác lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay, kích cỡ không thay đổi, chỉ là lần này nó có màu đỏ rực.

………

- Ngươi thử cái này xem.

Mục Lương đưa trân châu đỏ cho Ny Cát Sa.

- Vâng.

Ny Cát Sa không hỏi nhiều, cầm lấy trân châu rồi nuốt vào.

Thái Khả Khả nhếch môi hồng, dáng vẻ như muốn ăn lại không dám nói.

Ny Cát Sa hít một hơi thật sâu, lần này cảm thấy bụng mình có một dòng nước ấm như lửa đốt, cả người trở nên khô nóng.

- Cảm giác thế nào?

Mục Lương ôn hòa hỏi.

- Nóng quá.

Ny Cát Sa lộ ra vẻ mặt ẩn nhẫn.

Cô giơ tay vung tới trước, một quả cầu lửa đột nhiên xuất hiện.

Đôi mắt màu bạc của Ly Nguyệt trừng lớn, nghiêng người tránh quả cầu lửa đang bay tới.

Mục Lương giơ tay lên, tạo ra một lá chắn nước, bao bọc quả cầu lửa rồi dập tắt nó.

- Xin lỗi, mới vừa rồi ta không thể khống chế được.

Ny Cát Sa áy náy xin lỗi.

- Ngươi thử lại lần nữa xem.

Mục Lương nói không chút để ý.

- Vâng.

Ny Cát Sa gật đầu.

Lần này, cô tập trung tinh thần, ngọn lửa lại bùng lên trong lòng bàn tay, lần này ổn định hơn rất nhiều.

- Đây là bởi vì nuốt trân châu sao?

Ly Nguyệt kinh ngạc hỏi.

- Ừ, có lẽ là vậy.

Mục Lương chậm rãi gật đầu, anh đã hiểu được tác dụng của năng lực mới.

Tác dụng của Phú Năng Trân Châu là tích trữ một trong những khả năng của anh vào trong trân châu, để người dùng trân châu có thể sử dụng khả năng này trong thời gian ngắn.

Hô hô…..

Ba phút trôi qua, ngọn lửa trong lòng bàn tay cô gái tóc xanh dập tắt, có làm cách nào cũng không thể gọi ra được nữa.

- Chỉ có thể sử dụng ba phút thôi sao….!

Mục Lương như suy nghĩ gì đó, vì để xác minh phỏng đoán của mình, anh lại sử dụng năng lực một lần nữa.

- Phú Năng Trân Châu.

Ngay sau đó lòng bàn tay của Mục Lương xuất hiện một viên trân châu màu xanh lá cây.

Nhìn thấy trân châu màu xanh lục, đôi mắt của Ly Nguyệt và các cô gái khác đều sáng lên, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ háo hức.

- Ly Nguyệt, ngươi thử một chút xem.

Mục Lương ôn hòa nói.

Không đợi cô gái tóc bạc đáp ứng, hắn đã nhét trân châu vào miệng của cô ấy, đầu ngón tay lưu lại một cảm giác nóng ướt.

Thái Khả Khả bĩu môi, buồn bực phồng má như bánh bao.

Tất cả mọi người nhìn về phía cô gái tóc bạc, chờ đợi cô ấy sử dụng năng lực.

Ly Nguyệt khẽ thở ra một hơi, mờ mịt nhìn về phía Mục Lương.

Anh ôn hòa nói:

- Tập trung tinh thần, thử xem có thể ngưng tụ ra Nước Mắt Thiên Sứ không.

Viên trân châu màu xanh kia giúp người dùng có được năng lực ngưng tụ Nước Mắt Thiên Sứ.

- Được.

Ly Nguyệt khẽ gật đầu, giơ tay ra rồi tập trung tinh thần.

Một lát sau, đầu ngón tay của cô sáng lên, một giọt Nước Mắt Thiên Sứ óng ánh như ngọc lục bảo chậm rãi ngưng tụ lại.

- Thành công rồi!!

Ny Cát Sa kinh ngạc thốt lên.

Khóe miệng Mục Lương cong lên, cười nói:

- Thử lại lần nữa, xem có thể ngưng kết được bao nhiêu!

- Vâng.

Ly Nguyệt lại tập trung tinh thần lần nữa.

Lần này thời gian lâu hơn trước, đại khái sau hai phút thì giọt Nước Mắt Thiên Sứ thứ hai mới được ngưng tụ thành công.

Cô gái tóc bạc muốn tiếp tục, lại phát hiện không cách nào sử dụng năng lực Nước Mắt Thiên Sứ được nữa.

- Được rồi.

Mục Lương nắm lấy tay của cô gái tóc bạc, để cô ấy không cần tiếp tục thử nghiệm nữa.

Hiện tại anh đã xác định, Phú Năng Trân Châu chỉ có thể cho phép người dùng sử dụng một năng lực đặc biệt trong vòng ba phút.

- Đại nhân Mục Lương, đây là năng lực mới của ngài sao?

Ny Cát Sa tò mò hỏi.

- Ừ.

Mục Lương gật đầu một cái.

- Năng lực này thật là lợi hại.

Ny Cát Sa khen ngợi không thôi, trong lòng cảm thán năng lực của Mục Lương càng ngày càng đa dạng.

Đôi mắt của anh lóe lên ánh sáng, đưa tay ngưng tụ ra một ít trân châu màu xanh nhạt.

- Một người một viên.

Anh mở lòng bàn tay, ra hiệu các cô gái tiến lên lấy chúng.

Các cô gái nghe lời lấy trân châu, vô thức muốn nuốt vào trong miệng.

- Chờ đã, không phải ăn bây giờ.

Mục Lương lên tiếng ngăn cản.

- A?

Thái Khả Khả khựng lại, hoang mang nhìn anh.

- Chờ khi nào thân thể bị thương nặng rồi hãy ăn.

Mục Lương dặn dò.

Đây là trân châu nắm giữ năng lực tái sinh, khi then chốt có thể cứu một mạng người.

- Vâng.

Thái Khả Khả thở dài, ngượng ngập thu lại viên trân châu màu xanh nhạt.

Ly Nguyệt và Ny Cát Sa cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng cất trân châu vào túi.

Cộp cộp cộp….

Vân Hân đi vào phòng nghỉ, nhỏ nhẹ nói:

- Đại nhân, tiểu thư Na An tới.

- Cho cô ấy vào đi.

Mục Lương nhàn nhạt lên tiếng.

- Vâng.

Vân Hân ngoan ngoãn gật đầu.

Cô bé xoay người rời đi, không bao lâu thì thiếu nữ Người Cá đi vào phòng nghỉ, lần này, cô ấy không cần phải che lấp đuôi cá của mình.

- Thành chủ đại nhân.

Na An cung kính thi lễ.

- Có chuyện gì không?

Mục Lương bình tĩnh hỏi.

Na An nhìn về phía anh, một lúc sau lại dời ánh mắt sang chỗ khác, cung kính nói:

- Bẩm đại nhân, tộc trưởng nói rằng buổi trưa có thể đến cốc Phi Long.

Trong lòng cô không nhịn được cảm thán, vốn xưng hô là các hạ, quan hệ với Mục Lương vẫn còn tương đối khách khí.

Bây giờ, lại đổi giọng gọi đại nhân, lại cảm thấy cảm giác kính trọng nhiều hơn.

- Ừ, ta đã biết.

Mục Lương bình tĩnh đáp.

- Đại nhân, tộc trưởng có nói, phía trước là nơi ẩn nấp của một con Hung Thú Biển cấp 9.

Na An nhìn về phía Mục Lương, cung kính hỏi:

- Đại nhân cảm thấy hứng thú không?

- Thật sao?

Đôi mắt màu đen của Mục Lương sáng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận