Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1537: Thành Trong Thành

Mục Lương nghĩ đến điều gì đo, hiếu kỳ hỏi:

- Xem lâu như vậy, tìm được tài liệu ngươi muốn chưa?

- Chưa...

Mặt Nguyệt Thấm Di lộ vẻ tiếc nuối, nàng lắc đầu.

Điện Tàng Thư mặc dù lớn, nhưng không có một quyển sách nào viết về đại lục cũ, càng không có manh mối liên quan tới Hư Quỷ cùng cây cối khô héo.

- Vậy thật đáng tiếc.

Mục Lương tiếc nuối nói.

- Từ từ sẽ có, không gấp được.

Nguyệt Thấm Di cười trừ.

Mục Lương cười một tiếng, từ này thật quen thuộc.

- Ta đi đây, khi nào rảnh rỗi thì tới Huyền Vũ thành chơi.

Anh giơ tay vẫy vẫy, thân thể tiến vào trạng thái ẩn thân.

- Được...

Nguyệt Thấm Di phiền muộn gật đầu, nhìn cánh cửa cung điện bị đóng mở lần nữa.

- Ai~, quên mất...

Cô lại thở dài, thất vọng rời điện Tàng Thư.

Mục Lương rời Vương Cung, bay lên không trở về Trung tâm Huyền Vũ, lúc này sắc trời đã gần sáng. Bọ cánh cứng đèn lồng trên trung tâm đều ngưng phát sáng, vỗ cánh bay trở về khu nghỉ ngơi.

Đông đông đông ~~~

Chuông Huyền Vũ vang lên vòa lúc này, sau khi kêu vang sáu tiếng rời mới dừng nghỉ.

- Thành chủ đại nhân.

Ngải Lỵ Na đợi ở ngọn lửa cách đó không xa đi tới.

- Ừm, bắt đầu thôi.

Mục Lương không đầu không đuôi nói một câu.

- Bắt đầu cái gì?

Đám người Ny Cát Sa nhìn nhau, đều cảm thấy hoang mang.

Anh không trả lời, mà là nhắm lại hai mắt, thi triển năng lực.

Ầm ầm!!

Gợn sóng vô hình từ dưới chân hắn khuếch tán ra, mặt đất bắt đầu chấn động.

Cột đất đá xung quanh với mặt đất nứt ra từng vết nứt, tạo thành bức tường cao nửa thước, bao vây toàn bộ đất đai thuộc thành Huyền Vũ.

Thành phòng quân đồn trú bước lên bức tường cao nửa mét, rồi ngừng di chuyển.

- Ngoại trừ thành phòng quân, những người khác đều cách xa tường vây.

Giọng nói điềm tĩnh của Mục Lương truyền khắp hầu hết thành Tát Luận.

- Đây là muốn làm gì?

Có một số dân trong thành vẫn còn ở bên ngoài, nhìn thấy bức tường nửa mét đột nhiên xuất hiện đờ ra.

- Ta hiểu rồi, bức tường thấp này là khu vực thuộc quyền quản lý của thành Huyền Vũ.

Có người suy đoán nói.

- Phải, chỉ là tường này thấp như thế, không có ích gì.

Cư dân trong thành nghị luận, có người dạn dĩ còn tới đến tường thấp, học thành phòng quân đứng lên trên.

Giọng của Mục Lương lần nữa vang lên:

- Lặp lại lần nữa, ngoại trừ thành phòng quân, những người còn lại đều cách xa tường vây, nếu không tự gánh lấy hậu quả.

- Nếu không rời đi, hậu quả sẽ như thế nào?

Có người to gan giễu cợt.

Ầm ầm ~~~

Sau một khắc, mặt đất rung chuyển dữ dội.

Bức tường thấp ban đầu cao nửa mét đã được nâng lên với tốc độ đáng kinh ngạc, và độ dày của nó cũng đang tăng lên.

Sự rung chuyển kéo dài trong năm phút, và bức tường thấp cao nửa mét được nâng lên thành mười mét và dày năm mét.

- Cái này cái này... Đây là chuyện gì xảy ra?

- Thả ta xuống phía dưới, mẹ, cha, ta sai rồi...

Những người chưa kịp rời đi bắt đầu kêu trời trách đất, đã sắp sợ mất mật. Vốn là tường thấp, hiện tại lại là tường thành, hoàn toàn là một tòa thành trong thành.

Trên tường thành, người dân chưa kịp đi xuống lúc này run lẩy bẩy ngồi xổm xuống, sắc mặt tái nhợt dọa người. Thành phòng quân mắt lạnh nhìn bọn họ, quân nỏ trong tay đã nhắm ngay bọn họ.

- Giơ tay lên.

Thành phòng quân lạnh lùng nói.

Trên tường thành, thị dân thiếu chút nữa khóc ra thành tiếng, giơ tay ngồi chồm hổm dưới đất.

Mục Lương đi tới trên tường thành, lần nữa thi triển năng lực, mở một cánh cửa cao năm mét và rộng bốn mét, sau đó dùng lưu ly chế tạo ra cửa thành, lần này đã rất nhuần nhuyễn.

Anh dùng phương pháp tương tự, đào thêm năm lỗ cổng tò vò ở các phần khác của bức tường thành, sao cho số cổng thành trở thành sáu cái cổng.

- Tên, đặt theo số thứ tự, cửa thứ nhất.

Mục Lương giơ tay vung lên, trên cửa thành có thêm một bảng hiệu chế thành từ lưu ly, mặt trên có khắc ba chữ to.

Theo cách tương tự, hắn đặt các tấm bảng ở cổng hai đến cổng sáu.

- Có tường thành, tiếp theo là khu dân cư.

Mục Lương xoay người lại nhìn về phía khu vực trong vòng sáng, tiếng gầm lại vang lên, mặt đất rung chuyển kịch liệt.

Khoảnh khắc tiếp theo, trên mặt đất xuất hiện những cột trụ bằng đất và đá quen thuộc, chia mảnh đất hình tròn thành bảy phần.

Khu hình tròn ở giữa là Khu Buôn Bán, sáu khu hình quạt xung quanh là khu dân cư, giống như mô hình Mục Lương thiết kế.

- Những người ở khu vực này phải dọn ra khỏi nhà trước mười hai giờ trưa. Ta sẽ cải tạo khu vực này vào buổi chiều.

Mục Lương lơ lửng trong không trung, giọng nói truyền khắp khu vực hình cánh quạt trong vòng tròn của các cột đá dưới chân.

- Chúng ta dọn đến nơi nào?

Có người hô to hỏi.

Mục Lương suy nghĩ một chút, thi triển năng lực ở một khu vực khác, xây dựng ra rất nhiều phòng ốc ba tầng, nơi ở tạm thời cho người dân.

Anh bình tĩnh nói:

- Tạm thời ở nơi này trước, chờ khi cải tạo hoàn thành, sẽ có nhà mới cho các ngươi ở.

Dân chúng nhìn những dãy nhà ba tầng ngăn nắp gọn gàng, phần lớn sự miễn cưỡng của họ đều tan biến ngay lập tức.

Khi đăng ký dân số vào ngày hôm qua, người dân đã biết từ thành phòng quân rằng nơi họ ở sẽ được cải tạo, vì vậy hầu hết mọi người đều sẵn sàng hợp tác.

Mặt khác một bộ phận người không bằng lòng, sau khi nhìn thấy khả năng xây dựng tường thành của Mục Lương đều đã sợ vỡ mật, cũng cam tâm tình nguyện phối hợp công tác cải tạo.

…………..

Bên trong thành Tát Luận, bên ngoài địa giới do thành Huyền Vũ quản lí.

Hồng chấp sự ngước mắt nhìn chăm chú vào tường thành cao mười mét, chân mày nhăn lại, thành Huyền Vũ muốn làm gì? Phía sau cô ta có hai người đàn ông mặc áo choàng đen, chỉ là hai tay bị xích sắt khóa lại, bị Hồng chấp sự giữ lấy.

Dưới chiếc áo choàng đen, là Đái An với Đa Thái La, những người từng truy sát Tuyết Cơ đồng thời là người hạ độc Dụ Phỉ Nhi. Đa Thái La cầu xin tha thứ:

- Hồng chấp sự đại nhân, có thể thả chúng ta được không?

Đái An thì giữ yên lặng, chỉ là sắc mặt hắn cũng xấu không kém.

- Sống chết của các ngươi, ta hiện tại không quyết định được.

Hồng chấp sự hờ hững nói. Cô ta muốn dẫn hai người đi gặp Mục Lương, đổi lại Lục chấp sự.

Đái An lạnh giọng hỏi:

- Hồng chấp sự đại nhân, chúng ta vẫn luôn trung thành với Hắc Phượng Hoàng, tại sao ngài lại đối xử với chúng ta như vậy?

-....

Hồng chấp sự im lặng không lên tiếng, kéo kéo trên tay xích sắt đi về phía cảng. Bởi vì giá trị hai người quá thấp, nếu như có thể đổi về Lục chấp sự thì có lời hơn.

Đa Thái La cao giọng hô:

- Hồng chấp sự đại nhân!!

- Câm miệng.

Mắt Hồng chấp sự lộ tia lạnh, sát ý bao phủ hai người.

-....

Sắc mặt Đa Thái La và Đái An càng trắng hơn, rất sợ bị giết ngay tại chỗ, miễn cưỡng theo Hồng chấp sự ra phía ngoài.

Hồng chấp sự phớt lờ những ánh mắt kinh ngạc của những người qua đường xung quanh, mang theo Đa Thái La và Đái An đi tới bến cảng chỗ. Trên đường đi, không ai ngăn cản họ.

Ba người bước lên cầu mây, đi tới Rùa Đen ở cuối.

Cầu mây nhìn như không dài, nhưng ba người đi nửa giờ mới đi xong, an toàn tới Huyền Không Các ở cuối. Đái An ngẩng đầu, đôi môi trắng bệch khẽ hé ra dưới mũ trùm đầu, bị Huyền Không Các náo nhiệt hấp dẫn.

Hồng chấp sự lạnh mặt, kéo xích sắt đi về phía trước, đi về phía lối đi có ít người nhất.

Tán Viêm giơ tay lên ngăn cản hồng chấp sự, nghiêm mặt nói:

- Đứng lại, nơi này là lối vào cấp tốc, muốn vào thành mời ra đội ngũ khác xếp hàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận