Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 3170: Điện Thoại Di Động Của Vương Quốc Huyền Vũ.

Bọn họ đều biết điện thoại di động thần kỳ và quý hiếm, cho nên ngày thường đều cẩn thận thưởng thức, cầm lên và thả xuống đều nhẹ nhàng, thậm chí để lên mặt bàn đều cần dùng vải mềm lót một chút.

Nguyệt Phi Nhan bĩu môi nói:

- Tối hôm qua, ta chơi điện thoại di động không cẩn thận đã ngủ, sau đó buổi tối làm ác mộng, coi điện thoại di động là đạn nổ nên ném ra ngoài...

Nguyệt Thấm Lan hít một hơi thật sâu, tức giận nói:

- Đã bảo ngươi lúc ngủ không được chơi điện thoại di động, thế mà ngươi còn không nghe.

Nguyệt Phi Nhan phồng miệng làm nũng:

- Mẹ, ta sai rồi ~~~

- Câm miệng.

Nguyệt Thấm Lan liếc xéo con gái.

- Hì hì.

Nguyệt Phi Nhan cười xấu hổ vài tiếng, nói sang chuyện khác:

- Vì vậy, Mục Lương đâu rồi?

- Hắn còn vội vàng trong phòng làm việc.

Nguyệt Thấm Lan hất cằm ra hiệu về phía phòng làm việc.

Nguyệt Phi Nhan bĩu môi nói:

- A, đã ba ngày rồi, hắn còn chưa có làm xong sao?!

- Ừm.

Nguyệt Thấm Lan thuận miệng lên tiếng.

- Vậy được rồi.

Nguyệt Phi Nhan thở dài một tiếng.

Tối hôm qua, cô chơi game offline Rắn Tham Ăn rõ ràng đã đến cửa ải hai mươi sáu, không ngờ bây giờ lại không thể qua vòng mới.

Trong điện thoại di động có mấy khoản game offline kèm theo, không cần kết nối mạng vẫn có thể chơi, đây cũng là một trong những nguyên nhân các cô gái trong cung điện thích điện thoại di động như thế, trò Rắn Tham Ăn có hơn một nghìn vòng, trò chơi đẩy hộp cũng có mấy trăm vòng, chớ đừng nhắc tới Tetris và các loại game offline khác, đủ để các cô chơi tới mấy năm.

- Phi Nhan, tối hôm qua ngươi chơi trò chơi gì vậy?

Hi Bối Kỳ xông ra Thiên Điện.

Nguyệt Phi Nhan thanh thúy nói:

- Rắn Tham Ăn nha, ta đã chơi đến vòng hai mươi sáu rồi.

Hi Bối Kỳ trợn mắt bất mãn nói:

- Khó trách mấy ngày nay ngươi không thèm chơi đánh mạt chược với ta, hoá ra là tập trung chơi trò chơi trên điện thoại di động.

Nguyệt Phi Nhan hất cằm lên, tức giận nói:

- Lúc trước, ngươi trầm mê trò đẩy hộp sao không nhắc tới hả?

- Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ.

Hi Bối Kỳ chột dạ nói, nhìn điện thoại di động biến hình, cười trêu chọc:

- Nhưng bây giờ điện thoại di động của ngươi đã hỏng rồi, tối nay chơi mạt chược với ta đi, rất lâu rồi chúng ta không có chơi trò này nha.

Nguyệt Phi Nhan lập tức lắc đầu từ chối không hề nghĩ ngợi:

- Không muốn, ngươi muốn chơi mạt chược thì có thể đi quán mạt chược nha.

Trong Chủ Thành mở ra mấy cửa hàng vui chơi giải trí như quán mạt chược, chỉ có điều cấm chỉ bất luận hình thức đánh bạc nào.

- Không muốn, ta không đánh với người xa lạ.

Hi Bối Kỳ lắc đầu.

Hồ Tiên quyến rũ hỏi:

- Mấy ngày nay, có phải nhiệm vụ huấn luyện quá nhẹ hay không?

- Chị Hồ Tiên, ta đã rất bận rộn rồi, thời gian nghỉ ngơi chỉ có một chút xíu thôi.

Hi Bối Kỳ lộ ra vẻ uể oải.

- Ta nói giỡn thôi.

Đáy mắt của Hồ Tiên hiện ra ý cười, nhẹ nhàng lay động đuôi hồ ly đi phòng bếp.

- Cọt kẹt ~~~

Tiếng cửa phòng bị đẩy ra vang lên, chúng nữ quay đầu nhìn lại.

Mục Lương mới bước ra phòng làm việc thì đã đối diện với ánh mắt của các cô gái, sửng sốt một chút, lập tức cười nói:

- Có chuyện gì vậy, tất cả đều đang đợi ta sao?

- Mới không có.

Nguyệt Thấm Lan trợn trắng mắt.

Hai mắt của Nguyệt Phi Nhan lập tức sáng lên, trong nháy mắt đã nhào tới trước mặt nam nhân, đưa điện thoại di động đã bị ném hỏng cho anh xem, ủy khuất nói:

- Mục Lương, điện thoại di động bị ta làm rớt rồi, có thể sửa không?

Mục Lương hơi nhướng mày, cầm lấy điện thoại di động trong tay cô gái tóc đỏ, máy đã báo hỏng hoàn toàn.

Anh nghĩ ngợi, lấy đi điện thoại di động bị hư, lại lấy ra một chiếc điện thoại di động mới từ trong không gian tùy thân đưa cho cô gái tóc đỏ.

- Đây, lần này đừng làm rớt nữa.

Mục Lương ôn hòa nói.

Đôi mắt đẹp của Nguyệt Phi Nhan sáng ngời, hưng phấn hô:

- Ta biết rồi, Mục Lương tốt nhất ~~~

Nguyệt Thấm Lan thở dài nói:

- Mục Lương, ngươi đừng quá nuông chiều con bé.

- Một chiếc điện thoại di động mà thôi, không có gì đâu.

Mục Lương ôn hòa nói.

Nguyệt Phi Nhan thu hồi điện thoại di động, vui mừng nói:

- Mục Lương, có biện pháp nào phổ cập điện thoại di động ra ngoài không, nhất định có thể kiếm rất nhiều đồng Huyền Vũ.

Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, thấp giọng tự lẩm bẩm:

- Phổ cập điện thoại di động ra ngoài à?

Nguyệt Phi Nhan gật đầu thật mạnh, nói:

- Đúng vậy, ngươi xem trong điện thoại di động có trò chơi, còn có thể nghe ca nhạc, chụp ảnh gì gì đó, tương đương với rất nhiều linh khí gộp lại.

Mục Lương nghe vậy linh quang lóe lên, điện thoại là không cách nào thông dụng, nhưng có thể thử làm ra điện thoại di động phiên bản dị giới, thấp giọng tự lẩm bẩm:

- Điện thoại di động của vương quốc Huyền Vũ à, có thể thử xem sao?!

Điện thoại di động đối với thế gian này có thể nói là rất ma huyễn.

- Ta đi thư phòng, bữa sáng không cần chờ ta.

Mục Lương bỏ lại một câu rồi bước nhanh về phía thư phòng.

Nguyệt Thấm Lan bất đắc dĩ gọi với theo:

- Mục Lương, bữa sáng sắp có rồi, chuyện gì thì cũng không cần bỏ bữa chứ!

- Phanh ~~~

Đáp lại cô là tiếng cửa thư phòng đóng lại.

Các cô liếc nhìn nhau, sau đó nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Ly Nguyệt nhẹ giọng nói:

- Không biết hắn nghĩ tới điều gì đó, ngay cả bữa sáng cũng không ăn.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Ta đoán là có quan hệ với điện thoại di động, bằng không thì chính là phương án mới ưu hoá Lỗ Ban Số Một.

- Tối nay, hỏi một chút sẽ biết thôi, mọi người đi ăn bữa sáng trước đã.

Ly Nguyệt khẽ gật đầu, xoay người đi vào nhà ăn.

………

Phía đông trên thảo nguyên vương quốc Ai Nhĩ Văn.

- Ầm ầm ~~~

Chiến thuyền khổng lồ từ trên trời giáng xuống, vững vàng rơi xuống thảo nguyên vô tận.

Cửa khoang thuyền mở ra, Cầm Vũ và đám người Ai Lạc Lâm từ trên thuyền đi xuống, nhóm binh lính thuần thục tản ra, đứng thành đội ngũ hình vuông chờ đợi chỉ lệnh.

Nơi này là thảo nguyên cách thành Tư Đồ Nhĩ Đặc hơn ba mươi kilomet, cũng là cuối cùng vị trí có thể truy tung đến hư khí.

Ai Lạc Lâm giơ tay lên nâng đỡ mũ trên đỉnh đầu, đôi mắt đẹp ngắm nhìn màu xanh bốn phía, không có nhận thấy được khí tức của Hư Quỷ.

- Đại nhân Cầm Vũ, ở gần đây không có khí tức của Hư Quỷ.

Cô quay đầu nhìn về phía cô gái tóc xanh.

Cầm Vũ lạnh giọng ra lệnh:

- Vậy mọi người tản ra, thăm dò nhiều nơi.

- Vâng!

Ai Lạc Lâm giơ tay nghiêm chào.

- Hoa lạp lạp ~~~

Nhóm binh lính tản ra, bốn người làm thành một tổ, tiến hành thăm dò theo hình thức thảm trải nền bốn phương tám hướng lùng sục Hư Quỷ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận