Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2339: Mọi Thứ Rất Thần Kỳ.

Mộc Phân Thân không có nương tay, dùng hết toàn lực giải quyết tất cả Hư Quỷ trong sào huyệt.

- Đáng chết.

Trong mắt Hư Quỷ cấp 11 lộ vẻ sợ hãi, nó biết mình không có chút phần thắng nào khi đối mặt với Phân Thân của Mục Lương.

Nó cũng bị ảnh hưởng của Lĩnh Vực Trọng Lực, di chuyển trở nên trắc trở rất nhiều.

- Ầm ầm ~~~

Toàn bộ không gian dưới nền đất đều bị sấm sét màu tím bao phủ, ánh sáng tím chói mắt chớp lóe liên tục.

- Ầm ầm ~~~

Sau hai giờ thì quần sơn sụp đổ, lấp kín sào huyệt Hư Quỷ.

Mộc Phân Thân xuất hiện ở trên không trung, nhìn cát bụi bay đầy trời bên dưới, ánh mắt vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng.

- Nhiệm vụ hoàn thành.

Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm, cơ thể từ từ biến mất.

………

- Ào ào ~~~

Bên kia kênh Sương Mù, dưới bầu trời màu lam, một chiếc thuyền lớn đón gió đi tới.

Ở đầu thuyền, Lai Vu vuốt ve một viên ngọc thạch trong tay, mắt nhìn mặt biển xa xa.

- Đại tỷ, hôm nay chúng ta sẽ đến kênh Sương Mù.

Đại La đi tới vị trí đầu thuyền.

- Ừm.

Lai Vu hàm hồ lên tiếng.

Đôi mắt cô nhìn thẳng phía trước, cuối tầm mắt xuất hiện mấy vệt sáng, đó là sấm sét trên vùng biển bão táp.

Lai Vu lập tức lên tinh thần, dặn dò:

- Ngươi mau đi kêu mọi người thức dậy, đừng mang vũ khí lên bờ, tránh việc bị người của vương quốc Huyền Vũ tra xét thuyền.

- Vâng.

Đại La cũng lên tinh thần, nơi đây có thể nhìn thấy vùng biển bão táp, nghĩa là kênh Sương Mù đã ở rất gần.

Hắn vội vàng xoay người đi truyền đạt mệnh lệnh, dặn dò bọn đạo tặc ngụy trang bản thân, miễn cho khi tiến vào vương quốc Huyền Vũ thì bị phát hiện thân phận.

- Ào ào ~~~

Nửa giờ sau, thuyền lớn đến gần kênh Sương Mù, xa xa đã thấy bóng dáng của cổng lưu ly khổng lồ.

Cổng ra vào của vương quốc Huyền Vũ quá rõ ràng, lưu ly sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, cộng lên sấm sét xung quanh đều bị thiết bị chống sét trên cánh cửa hấp dẫn, toàn bộ tụ lại một chỗ càng dễ dàng thấy được.

- Đây là lối vào vương quốc Huyền Vũ sao?

Bọn đạo tặc không nhịn được thán phục liên tục.

- Cái này cũng quá chói mắt rồi.

- Ta cảm thấy rất đẹp, nhìn giống như cánh cửa đi thông tới vùng đất thần linh.

-...

Bọn đạo tặc xuýt xoa bàn tán, dồn dập chen lấn đến đầu thuyền để nhìn rõ hơn.

- Mau cút xuống cho ta!

Đại La hùng hùng hổ hổ mắng:

- Một hồi lên bờ ai dám bại lộ thân phận thì ta lột da của các ngươi!

- Hì hì, yên tâm đi, chúng ta có kinh nghiệm mà!

Bọn đạo tặc cười ha ha.

- Sắp đi vào trong rồi.

Lai Vu lạnh lùng lên tiếng.

Thuyền lớn lái vào cổng lưu ly, thấp thoáng nhìn thấy Hải Quan và bến tàu ở xa xa.

Lai Vu thu hồi tầm mắt rồi nhìn xung quanh bên trong cổng lưu ly, thấy được trên cao có từng cây đại bác, miệng pháo chuyển động theo thuyền lớn.

Trong cổng lưu ly còn có hai hàng bãi đáp cao hơn mặt biển hai mươi mét, tất cả đều có binh sĩ Hải Quân trú đóng, bọn hắn cầm quân nỏ và súng ngắm, lưu ý hướng đi qua lại của thuyền bè.

- Canh gác thật nghiêm.

Đại La rụt cổ lại.

Lai Vu hừ lạnh một tiếng:

- Bảo tất cả tập trung tinh thần cho ta, không được xảy ra bất cứ sơ suất nào!

- Vâng!

Bọn đạo tặc đồng thanh đáp lại.

- Ào ào ~~~

Tốc độ của thuyền lớn giảm xuống, chậm rãi rời đi cổng lưu ly, tiến vào kênh Sương Mù, xa xa hai bên thuyền là sương mù dày đặc, bên trong ẩn chứa thứ không biết và thần bí.

- Đây là lần đầu tiên ta tiến vào kênh Sương Mù đấy.

Đại La há miệng, trên mặt lộ ra biểu cảm thán phục.

Lai Vu bĩu môi:

- Thoạt nhìn không có gì đặc biệt.

Có một tên đạo tặc đề nghị:

- Đại tỷ, chúng ta có nên thay đổi tuyến đường đi vào trong khu vực sương mù không?

Lai Vu trợn mắt liếc đối phương một cái:

- Nếu ngươi muốn chết thì cứ việc đi, ta có thể cho ngươi mượn thuyền nhỏ.

- Không dám, không dám, ta chỉ nói giỡn thôi!

Tên đạo tặc kia cười gượng nói.

Trong lòng hắn oán thầm, rõ ràng là Lai Vu nói không có gì đặc biệt, tại sao mình hùa theo nói đùa một câu thì lại bị ăn mắng chứ?

- Rào rào ~~~

Thuyền lớn chậm rãi tới gần bến tàu, dưới sự chỉ dẫn của nhân viên công vụ, cuối cùng thuyền của bọn hắn dừng lại ở bến tàu số năm mươi tám.

- Lưu lại mấy người canh thuyền, còn lại có thể tự do hoạt động, nhớ kỹ là không được bại lộ thân phận.

Lai Vu nghiêm túc nói.

- Ta muốn rời thuyền.

- Ta cũng muốn!

-...

Mọi người lập tức chen lên trước tỏ ý muốn đi tham quan.

- Ngươi, ngươi và ngươi... Ở lại trên thuyền, ta sẽ sai người đưa thức ăn cho các ngươi.

Lai Vu giơ tay tùy tiện chọn ra năm người, lạnh nhạt nói:

- Sau khi xác định được người mua và bán hết toàn bộ đồ đạc trên thuyền thì lại đến phiên các ngươi tự do hoạt động.

-...Ừm, đã biết.

Đám đạo tặc bị bắt ở lại canh gác không vui nhưng cũng không dám phản bác Lai Vu, chỉ có thể bất đắc dĩ lùi lại phía sau mấy bước.

Trên mặt đám đạo tặc còn lại lộ ra nụ cười đắc ý, cả bọn đập tay hoan hô, rất là chờ mong hành trình kế tiếp, dù sao thì vương quốc Huyền Vũ có danh tiếng rất tốt.

Lai Vu liếc bọn hắn một cái, lại chọn hai người rồi nói:

- Ngươi và ngươi, phụ trách mua sắm thức ăn mang về thuyền.

- Vâng!

Hai tên đạo tặc bị lựa chọn lập tức ủ rũ như cà tím bị sương đánh, nhưng cũng vui vẻ hơn nhiều so với năm tên đạo tặc bị bắt canh thuyền.

- Rời thuyền thôi.

Lai Vu cầm lấy mấy tấm da thú có chứa nội dung được khắc trên bia đá rồi bước xuống thuyền, muốn đích thân đi dạo vương quốc Huyền Vũ một vòng để tìm người bán.

Đại La thì đeo một cái túi da thú căng phồng, bên trong chứa bảo bối lấy từ trong huyệt mộ, những thứ này cũng cần phải bán đi.

- Cộp cộp cộp ~~~

Đoàn người đi dọc theo bến tàu, xa xa thấy mấy hàng Thang Cuốn đang vận chuyển.

- A, đó là cái gì vậy ?

Đại La kinh ngạc thốt lên, vội vàng đi lên trước để quan sát.

- Cầu thang còn biết di động, thật là thần kỳ.

Các đạo tặc còn lại thán phục không thôi.

- Câm miệng, mất mặt.

Khóe mắt của Lai Vu khóe giật một cái.

Đại La khoa trương hô to:

- Đại tỷ, cầu thang này biết di động, ngươi không cảm thấy rất thần kỳ sao?

Lai Vu giơ tay lên nâng trán, cất bước đi về phía Thang Cuốn.

Sau khi sản lượng của Thang Cuốn gia tăng, Mục Lương đã trang bị vài kiện cho Hải Quan, dùng để hấp dẫn du khách.

- Khi đi Thang Cuốn hãy đứng ngay ngắn, xin đừng tì người vào tay vịn, lưu ý dưới chân cẩn thận té ngã, đừng bước chân qua vạch vàng hai bên cầu thang, nếu không sẽ bị thương...

Bên cạnh Thang Cuốn có Loa Phát Thanh lặp đi lặp lại đoạn nhắc nhở, gần đó còn có nhân viên công vụ coi chừng, đề phòng xảy ra chuyện bất ngờ.

Lai Vu nghe một hồi mới đạp lên bậc thang cuốn, cơ thể đứng vững, ngạc nhiên nhìn bản thân bị vận chuyển đến tầng trên.

- Cái này làm sao mà làm được?

Cô nhẹ giọng lẩm bẩm.

- Hì hì, đại tỷ cũng cảm thấy rất thần kỳ phải không?

Giọng của Đại La vang lên ở sau lưng nữ nhân này.

- Câm miệng.

Ánh mắt của Lai Vu lấp lóe, nàng cao ngạo hất cằm lên, sải bước đi về phía Hải Quan.

Cô theo chỉ dẫn của nhân viên phục vụ và bảng hướng dẫn bên cạnh, cất bước đi tới trước cửa sổ làm Văn Điệp Thông Quan.

Bạn cần đăng nhập để bình luận