Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1527: Không Biết Trong Đám Người Gây Sự Này Sẽ Có Bao Nhiêu Con Cá Lớn



Mục Lương nhìn thoáng qua Bạch Sương, sau đó lại ngước mắt nhìn về phía quốc vương và vương hậu.

Anh nói với giọng bình tĩnh:

- Bệ hạ không có sai khiến bọn hắn làm như vậy, nhưng cũng hy vọng ta hỗ trợ giải quyết bọn hắn, đúng không!?

Tay của quốc vương khẽ run lên, lão cười khổ gật đầu, không có phủ nhận.

Bạch Sương há to miệng, hết nhìn cha rồi lại nhìn Mục Lương, lời giải thích đến bên miệng nhưng lại nuốt xuống.

Hồ Tiên bước tới trước hai bước, lòng bàn tay nâng khuỷu tay, nói:

- Quốc vương bệ hạ, chúng ta đã giúp ngươi một chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ ngươi không có gì muốn nói sao?

Quốc vương nghe vậy suy tư một chút, ngước mắt nói:

- Như vậy đi, lấy Quán Rượu Huyền Vũ làm trung tâm, phần đất trong phạm vi một ngàn mét coi như ta tặng cho Mục Lương các hạ.

Hồ Tiên khoanh hai tay trước người, dịu dàng nói:

- Mười ngàn mét.

- Cái gì!!

Hai mắt của Mai Đặc trừng lớn.

Hồ Tiên gằn từng chữ:

- Lấy Quán Rượu Huyền Vũ làm trung tâm, vùng đất xung quanh trong vòng mười ngàn mét đều thuộc về thành Huyền Vũ.

Mục Lương chớp mắt, tùy ý Hồ Tiên nhân lúc cháy nhà mà hôi của, anh đã quá quen với việc này rồi.

- Được.

Da mặt của quốc vương run lên, sau đó trầm giọng đáp ứng.

- Cha!

Mai Đặc và Khải Tân Tư kinh ngạc hô to.

- Được rồi.

Sắc mặt của quốc vương trở nên nghiêm túc.

Phó Linh Na suy nghĩ sâu xa, bà thấp giọng giải thích:

- Giải quyết được hai mầm họa lớn, mười ngàn mét vẫn đáng giá.

Mai Đặc và Khải Tân Tư liếc nhau, cùng thở dài.

Khóe môi của Mục Lương giương lên, cái này coi như là thuộc địa sao?

Trong lòng của anh có kế hoạch, khai phá những nơi gần Quán Rượu Huyền Vũ thành một Phố Buôn Bán thứ hai, sau đó không ngừng kiếm tinh thạch ma thú ở thành Tát Luận.

………..

Nguyệt Thấm Lan không khỏi kinh ngạc khẽ thốt lên, líu lưỡi nói:

- Vùng đất phạm vi mười ngàn mét xung quanh Quán Rượu Huyền Vũ?

Trong mắt Mục Lương chứa ý cười, anh nhìn Nguyệt Thấm Lan, thấp giọng nói:

- Ta bội phục Hồ Tiên ở điểm này.

- Ta cũng bội phục!

Nguyệt Thấm Lan tán đồng gật đầu.

Cô cứ tưởng phạm vi một ngàn mét đã là rất lớn rồi, không ngờ Hồ Tiên lại dám mở miệng tăng gấp mười lần, đã thế lại còn được đáp ứng.

Quốc vương trầm giọng hỏi:

- Thành chủ các hạ, có cần để cho cư dân xung quanh chuyển ra ngoài không?

- Không cần, để bọn hắn tiếp tục ở đi.

Mục Lương bình tĩnh lắc đầu.

Trong lòng của anh còn có kế hoạch khác, nhưng phải chờ đến lúc trở về cung điện lại chế định và cải tạo kế hoạch kỹ càng hơn.

Trong một vài tháng nữa, thành Huyền Vũ sẽ rời thành Tát Luận, đi đến những tòa thành và vương quốc duyên hải khác.

Mà thành Tát Luận là thành hải cảng nổi tiếng, đây là một khối bảo địa, hơn nữa cách thông đạo kênh Sương Mù cũng rất gần, nếu thiết lập một Phố Buôn Bán ở đây thì anh có thể thu vào một khoản đáng kể.

Được.

Quốc vương chậm rãi gật đầu.

- Nguy rồi!!

Bạch Sương đột nhiên vỗ tay vào đùi, thần sắc trở nên lo lắng.

Phó Linh Na quan tâm hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Bạch Sương buồn bực nói:

- Ta quên mất hôm nay Phố Buôn Bán có bán nước hoa giới hạn số lượng! Ta quên gọi người đi mua rồi.

- Chỉ có cái này thôi sao?

Phó Linh Na co giật khóe miệng.

- Đúng vậy!

Bạch Sương nghiêm túc gật đầu.

- Ta còn tưởng là chuyện lớn lao gì chứ.

Hồ Tiên nhàn nhạt cười nói nói:

- Yên tâm đi, ngày mai ta sẽ cho người mang thêm vài bình nước hoa, đến lúc đó ngươi cho người đến Cửa Hàng Nước Hoa lấy là được.

- Thật sao? Vậy thì quá tốt rồi.

Bạch Sương lập tức vui vẻ ra mặt.

Hồ Tiên phóng khoáng nói:

- Ta còn có vài mẫu nước hoa mới, vốn dĩ định giữ lại đến tháng sau mới bán, lần này cho ngươi dùng thử trước.

- Oa, chị Hồ Tiên thật tốt với ta!

Đôi mắt đẹp của Bạch Sương tỏa sáng, lập tức cầm lấy tay của Hồ Tiên lắc qua lắc lại.

-......

Khải Tân Tư và Mai Đặc liếc nhau, khóe mắt co giật.

Vừa mới cách đây không lâu, Hồ Tiên nhân lúc cháy nhà mà hôi của, mở miệng là đòi mười ngàn mét đất, như vậy mà gọi là tốt?

Cộp cộp cộp ~~~

Mùi máu tươi truyền đến, Cầm Vũ đi lên lầu hai, sải bước đi đến bên ngoài Cửa Hàng Ma Cụ.

Khôi giáp Lôi Đình trên người cô còn dính vết máu, nụ cười trên mặt tràn đầy sát khí.

Cầm Vũ cung kính hành lễ, lạnh nhạt nói:

- Thành chủ đại nhân, tất cả kỵ sĩ và quý tộc gây chuyện đã bị trấn áp, ta đã phái người áp tải bọn họ về thành Huyền Vũ.

- Ngươi vất vả rồi.

Mục Lương gật đầu ra hiệu, dặn dò:

- Thống kê danh sách rồi đưa cho ta trước khi trời tối.

- Vâng.

Cầm Vũ giơ tay chào sau đó xoay người rời đi.

- Ta rất tò mò, không biết trong đám người gây sự này sẽ có bao nhiêu con cá lớn.

Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan lấp loé.

Trong mắt Mục Lương loé lên một tia lạnh lẽo, nhàn nhạt nói:

- Tối nay sẽ biết thôi, một cái cũng chạy không được.

Quốc vương hít một hơi thật sâu, ra vẻ bình tĩnh nói:

- Thành chủ các hạ, nếu không có chuyện khác thì chúng ta mạn phép đi trước.

Lần này thế lực lớn ở vương quốc Hải Đinh đã bị rửa sạch.

Lão muốn trở về chuẩn bị một chút để trấn áp những tên đạo chích không an phận khác, đồng thời trấn áp đồng đảng còn lại của công tước và Kỵ Sĩ trưởng.

Mục Lương bình tĩnh gật đầu, thuận miệng đề một câu:

- Trên lầu là khu ăn uống, khi nào rảnh thì có thể đi xem.

- Được.

Quốc vương co giật khóe miệng, thất thần mà gật đầu.

- Tạm biệt.

Phó Linh Na mỉm cười với Mục Lương và những người khác, sau đó cất bước rời đi Cửa Hàng Ma Cụ cùng với quốc vương.

Cộp cộp cộp ~~~

Bạch Sương khua tay liên tục, nói:

- Mục Lương, ta đi trước đây!

- Đi thôi, có rảnh tới chơi thường xuyên.

Mục Lương mỉm cười.

- Nhất định rồi!

Bạch Sương mỉm cười rồi gật đầu.

Người của vương thất đều rời đi, các quý tộc vây xem bên ngoài cũng lần lượt rời đi, trong lòng mọi người đều có một quyết định, đó là tuyệt đối không thể trêu chọc thành Huyền Vũ.

- Đi thôi, đi thôi, mau trở về nhắc nhở đám người phía dưới chú ý một chút, sau này nhất định không thể trêu chọc thành Huyền Vũ!

- Đúng vậy, nếu con trai ta dám gây chuyện khiến ta đắc tội thành Huyền Vũ, ta lập tức đoạn tuyệt quan hệ với hắn!

- Đúng, đúng, ta cũng có dự định như vậy!!

Các tiểu quý tộc thấp giọng trò chuyện với nhau, lúc tới mỗi người đều có ý định khác nhau, khi rời đi lại có cùng một suy nghĩ.

Cộp cộp cộp ~~~

Quý tộc chạy hơn phân nửa, chỉ còn lại một ít người không ân không oán với thành Huyền Vũ, bọn họ vẫn có hứng thú đi dạo trong Quán Rượu Huyền Vũ.

- Chúng ta cũng đi thôi.

Hồng chấp sự kéo tay của Lục chấp sự, xoay người muốn rời đi.

- Các hạ.

Giọng nói bình tĩnh của Mục Lương vang lên.

-.....

Trong lòng Hồng chấp sự thầm kêu không tốt, cô ta biết rõ lưu lại không có chuyện tốt, nhưng hai chân dưới áo choàng đen lại không dám bước ra bên ngoài.

Lạp Nhã xoay người nhìn về phía Mục Lương, cố gắng bình tĩnh hỏi:

- Thành chủ các hạ còn có chuyện gì sao?

Mục Lương nhẹ nhàng vung tay lên, một ngọn gió quái dị đột nhiên xuất hiện và thổi rơi mũ trùm của hai cô gái, lộ ra hai khuôn mặt tái nhợt.

Tròng mắt của Lạp Nhã co rụt, theo bản năng lùi lại hai bước.

- Thủ đoạn của các hạ thật lợi hại, chớp mắt một cái đã thi triển ma pháp hệ gió rồi.

Hồng chấp sự lên tiếng, sắc mặt của cô ta trở nên trầm trọng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận