Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2378: Kiệt Kiệt Kiệt, Mùi Vị Không Tệ Lắm.

- Ầm ầm!

Ma thú biển cấp 9 lập tức nổ tung thành mảnh vụn ngay tại chỗ, điều này làm cho những con ma thú biển khác càng thêm phẫn nộ.

- Muốn chết!

Hư Nhị Vương tức giận mắng một câu, quay đầu ra lệnh:

- Các ngươi tiếp tục đào, bầy ma thú biển này cứ để ta giải quyết.

Vua Hư Quỷ còn lại lên tiếng:

- Biết rồi.

Tốc độ đào xới của cả đám chợt nhanh hơn, dựa theo tốc độ trước mắt thì cần nửa năm để đào xuyên qua kênh Sương Mù.

- Ầm ầm ~~~

Hư Nhị Vương công kích càng ngày càng mãnh liệt, giết chết tất cả con ma thú biển nào dám tới gần.

Ma thú biển đến gần đều có thực lực cấp Vương trở xuống, lấy sức mạnh của Hư Nhị Vương thì giết chết bọn họ quả thật là vô cùng dễ dàng.

Nước biển cuồn cuộn, đáy biển vốn dĩ đen nhánh bị nhuộm màu máu đỏ càng thêm đục ngầu.

- Hống hống hống ~~~

Phía xa đột nhiên truyền đến tiếng gầm giận dữ, khí tức Thánh giai ập về phía Hư Nhị Vương.

- Thánh giai? Hiếm thấy đấy.

Hư Nhị Vương liếm láp khóe miệng, nhe răng cười gằn một tiếng.

Các cánh sau lưng hắn giang rộng, mở miệng phun ra thổ tức Hư Quỷ.

Ma thú biển Thánh Giai tránh né đòn công kích của Hư Nhị Vương, nó đã có trí lực, biết đối thủ trước mặt rất nguy hiểm.

- Kiệt kiệt kiệt, Huyết Thực thượng đẳng.

Hư Nhị Vương nhếch miệng cười, chủ động lao tới tấn công ma thú biển Thánh Giai.

- Gào gào ~~~

Ma thú biển Thánh Giai phẫn nộ rít gào, nó không lùi mà tiến tới, bắt đầu chém giết với Hư Nhị Vương.

Nước biển cuồn cuộn kèm theo tiếng rít gào của ma thú biển, trong nước tràn đầy mùi máu tanh.

- Kiệt kiệt kiệt ~~~

Hư Nhị Vương cười quái dị, càng đánh càng hăng say, toàn thân ma thú biển Thánh Giai đầy máu, lực đạo phản kích càng ngày càng yếu.

Lúc này, ma thú biển Thánh Giai biết sợ, nó xoay người chuẩn bị chạy trốn.

- Hống hống hống ~~~

- Muốn chạy? Không có cửa đâu!

Hư Nhị Vương lạnh lùng cười một tiếng, vội vàng đuổi theo.

Ma thú biển phẫn nộ rít gào, vẫn chưa thể thoát khỏi sự truy kích của Hư Nhị Vương.

Nó đong đưa cơ thể, ra sức tránh thoát Hư Nhị Vương nhưng bản thân đang bị trọng thương, thực lực suy yếu rất nhiều, càng không có biện pháp nào để trốn chạy.

- Kiệt kiệt kiệt, nếu ăn ngươi thì ta có thể trở nên mạnh hơn nữa.

Hư Nhị Vương há to miệng, hơn mười cây xúc tua dò ra từ trong miệng hắn rồi trói chặt ma thú biển Thánh Giai.

- Hống hống hống ~~~

Ma thú biển phẫn nộ rít gào, lực đạo giãy giụa càng ngày càng nhỏ, phần cổ đã bị xúc tua thít chặt lại khiến hô hấp của nó trở nên khó khăn rất nhiều, nửa thân dưới đã bị Hư Nhị Vương nuốt vào trong miệng.

- Ào ào ~~~

Ma thú biển kia ngừng giãy giụa, thi thể bị từng cây xúc tua cuốn vào trong miệng Hư Nhị Vương, chưa tới năm phút đã hoàn toàn bị nuốt chửng.

- Kiệt kiệt kiệt, mùi vị không tệ lắm.

Hư Nhị Vương nhếch miệng cười quái dị.

……..

Bên trong Sở Nghiên Cứu ở khu Trung Ương.

Vưu Phi Nhi và Y Xà đang vùi đầu làm nghiên cứu, bàn điều khiển trước mặt bày đầy chai lọ chứa đựng các loại nước thuốc.

- Ục ục ục ~

Trên kệ đun nóng, bình lưu ly được đặt trên ngọn lửa đỏ, nước thuốc bên trong bắt đầu sôi trào và sủi bọt.

Y Xà quay đầu hỏi:

- Vưu Phi Nhi, nếu nấu sôi rồi thì còn có hiệu lực không?

Vưu Phi Nhi lắc đầu, hai chiếc đuôi ngựa màu vàng kim đong đưa, ngây thơ nói:

- Không biết, đây là lần đầu tiên ta làm như vậy, thử nghiệm một chút thôi, lại không có mất mát gì.

-... Chúng ta đã thất bại ba trăm hai mươi lăm lần rồi đó.

Y Xà co giật khóe miệng.

- Vậy thêm một lần nữa cũng chẳng sao cả.

Vưu Phi Nhi nói không chút để ý.

- Được rồi.

Y Xà bĩu môi.

Cô cầm lấy gậy khuấy bằng lưu ly dày cỡ một ngón tay nhẹ nhàng khuấy nước thuốc đang sôi trào.

- Cẩn thận một chút.

Vưu Phi Nhi nhắc nhở.

- Ta biết rồi.

Y Xà lên tiếng, cẩn thận không thể cho gậy khuấy đụng vào vách bình lưu ly.

- Ục ục ục ~~~

Mũi của Vưu Phi Nhi khẽ giật, nàng liếm khóe môi, nhỏ giọng nói:

- Mùi này còn rất thơm.

Đôi mắt đẹp của Y Xà mang theo ý cười, nói:

- Vậy chờ chút nữa ngươi nếm thử xem có ngon hay không?!

- Hy vọng là có thể thành công.

Vưu Phi Nhi ngáp một cái, dưới mắt xuất hiện quầng thâm màu xanh.

Đã vài ngày cô gái tóc vàng kim không chợp mắt, cô chỉ lo vùi đầu nghiên cứu, mong sớm ngày có thể nghiên cứu ra bí dược hoàn toàn chữa trị Hư Quỷ Cảm Nhiễm.

Y Xà nghiêm mặt nói:

- Lần này mặc kệ thành công hay thất bại, ngươi nhất định phải đi nghỉ ngơi một chút, có gì thì ngày mai lại tiếp tục.

- Nhưng ta không thấy mệt mỏi.

Vưu Phi Nhi bĩu môi nói.

Y Xà nhắc nhở:

- Quầng thâm mắt rất đậm, tóc tai rối bù, nhìn ngươi không hề có tinh thần gì cả, nếu bị bệ hạ biết được thì ngài ấy nhất định sẽ cưỡng chế ngươi nghỉ ngơi mấy ngày, thậm chí là dọa sẽ đóng cửa Sở Nghiên Cứu.

- Mấy ngày nay Mục Lương rất bận, hắn sẽ không biết.

Vưu Phi Nhi lắc đầu phản bác.

Y Xà nâng đuôi rắn vỗ mặt bàn:

- Vậy ngươi đã quên nhóm của Tiểu Tử à, mỗi ngày các cô ấy đều đưa thức ăn đến đây, chẳng lẽ họ không biết trạng thái của ngươi sao?

-... Không sao đâu.

Vưu Phi Nhi mạnh miệng nói.

Y Xà nhún vai chịu thua, xem ra chỉ có Mục Lương mới trị được cô gái tóc vàng.

Vưu Phi Nhi nhìn về phía kệ đun nóng, nói sang vấn đề khác:

- Được rồi, ngươi bưng bình lưu ly xuống đi.

- Ừm!

Y Xà lên tiếng, mang bao tay cách nhiệt, cẩn thận nhấc bình lưu ly khỏi lò đun rồi đặt lên trên bàn.

- Vù vù vù ~~~

Vưu Phi Nhi phồng má thổi nước thuốc đang sôi trào.

- Ngươi cứ để đó một lúc đi, bây giờ quá nóng.

Y Xà cầm lấy một cây quạt nhỏ và quạt đều đều về phía bình lưu ly.

Mấy phút sau, nhiệt độ nước thuốc giảm xuống rất nhiều.

Vưu Phi Nhi thử cầm lấy bình lưu ly, hơi âm ấm, nàng nhấp thử một chút nước thuốc, nhiệt độ vừa vặn.

- Ực ực ~~~

Cô ngẩng đầu lên, uống một hơi cạn sạch nước thuốc trong bình.

- Ợ ~

Vưu Phi Nhi ợ một cái, mu bàn tay vội vàng chà lau khóe miệng, lẩm bẩm:

- No quá, chắc là không cần ăn cơm trưa rồi.

Y Xà thanh thúy nói:

- Không thể nào! Với sức ăn của ngươi thì phải ăn thêm ba bát cơm tẻ nữa mới no.

Vưu Phi Nhi nghe vậy lè lưỡi một cái, ngồi xuống yên tĩnh chờ đợi sự biến hóa trong cơ thể.

- Sao, ngươi cảm thấy thế nào rồi?

Y Xà khẩn trương hỏi.

- Rất ngọt.

Vưu Phi Nhi chậc lưỡi nói.

-...

Y Xà cạn lời, không biết nói cái gì cho phải, trợn trắng mắt, tức giận nói:

- Ý của ta là thuốc có hiệu quả hay không?

- Hình như không có, nhưng cũng không có độc.

Vưu Phi Nhi thở dài.

Y Xà thất vọng gục hai vai xuống:

- Được rồi, lần thất bại thứ ba trăm hai mươi sáu.

- Không sao, chúng ta lại tiếp tục thí nghiệm.

Vưu Phi Nhi an ủi một câu, vươn tay định cầm lấy bình lưu ly mới.

- Ngươi đi nghỉ ngơi đi.

Y Xà vội chặn tay cô gái cột tóc hai chùm lại.

- Không sao, ta không mệt, tiếp tục thôi.

Vưu Phi Nhi ngây thơ nói.

Y Xà nghiêm mặt đáp:

- Nếu ngươi không chịu nghỉ ngơi thì bệ hạ sẽ tới tìm ngươi đấy.

- Suỵt, ngươi đừng có nói lung tung.

Vưu Phi Nhi trừng cô gái người rắn một cái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận