Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2615: Sức Ăn Kinh Người (Phần 2)

Một người đàn ông trung niên đứng bên cạnh tên phú thương lớn tuổi thấp giọng nói:

- Đại ca, đừng nói nhảm với nàng ta nữa, xông lên cướp Chén Thánh đi.

- Bang!

Áo La giơ tay tát em trai một cái, tức giận nói:

- Ngươi bị hâm à, nơi này là vương quốc Huyền Vũ, ngươi muốn chết phải không?

Người đàn ông tên là Áo Thái, em trai của Áo La.

- Tê…

Hắn vươn hai tay ôm đầu, nhe răng trợn mắt nói:

- Đại ca, ngươi ra tay nhẹ một chút được không?

Lăng Hương lạnh lùng nói:

- Tránh ra, chớ cản đường.

Áo La nhìn về phía thiếu nữ, híp mắt hỏi:

- Bộ Chén Thánh kia đâu?

- Đó là đồ vật của ta, không có quan hệ gì với ngươi, tránh ra.

Ánh mắt của Lăng Hương càng lạnh hơn.

Áo Thái hạ giọng suy đoán:

- Đại ca, có khi nào nàng gọi người đưa về chỗ ở trước không?

- Cũng không phải không có khả năng.

Áo La đảo mắt một vòng.

- Thế nào, ngươi muốn cướp nó à?

Linh Vận cười nhạt hỏi.

Bọn Kỵ Sĩ đi tới trước một bước, tất cả đều trong tư thế một lời không hợp lập tức ra tay.

Lăng Hương hạ giọng nhắc nhở một câu:

- Đừng ra tay.

- Vâng.

Bọn Kỵ Sĩ lên tiếng.

- Các ngươi đang làm cái gì thế?

Bất chợt, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, Ly Nguyệt cất bước đi tới, lạnh nhạt nhìn đám người.

- Ngươi là ai?

Áo La liếc nhìn cô gái tóc trắng, ánh mắt mang theo sự dò xét.

Đôi mắt của Áo Thái sáng lên, hưng phấn nói:

- Đại ca, khôi giáp trên người nàng ta thật xinh đẹp.

- Ta là ai à?

Ly Nguyệt nhấc mắt, lạnh nhạt nhìn Áo La, nói:

- Ta là người có thể đánh ngã ngươi, còn có thể bắt ngươi tống vào Ngục Giam.

- Phốc ~~~

Linh Vận không khỏi bật cười.

Lăng Hương cũng cười khúc khích, nhìn Ly Nguyệt rồi ngọt ngào hô một tiếng:

- Tiểu thư Ly Nguyệt, chúng ta lại gặp mặt rồi.

Ly Nguyệt gật đầu đáp lại hai người, bọn họ từng gặp nhau vài lần, đều biết thân phận của nhau.

Áo La há hốc miệng, sắc mặt đen như đáy nồi, suy tính mức độ chân thật trong lời nói của cô gái tóc trắng.

Lăng Hương đảo mắt một vòng, đột nhiên nói:

- Tiểu thư Ly Nguyệt, hắn muốn cướp Chén Thánh của ta.

- Không có, ngươi đừng nói bậy.

Áo La sợ hết hồn, vội vàng lùi lại mấy bước thanh minh cho bản thân.

Lăng Hương nở nụ cười lạnh lùng, nói:

- Hừ, ngươi dẫn người đến chặn đường ta, chẳng lẽ không phải là vì muốn cướp Chén Thánh sao?

- Đúng vậy, ngươi còn không cho chúng ta đi, còn nói muốn đánh chúng ta.

Linh Vận phụ họa.

- Các ngươi nói bậy, tất cả đều là nói dối.

Áo La đổ mồ hôi trán, nếp nhăn trên mặt có thể kẹp chết một con ruồi.

Hắn trợn mắt nhìn về phía Linh Vận, không ngờ cô ta lại có thể trợn mắt đổ oan người khác như vậy, đúng là hắn là muốn Chén Thánh, nhưng chưa bao giờ muốn đánh người, chí ít là sẽ không ngu ngốc tới mức làm như vậy giữa ban ngày ban mặt.

Linh Vận hất cằm lên, hô:

- Ta không thích gạt người, ngươi nói không có, vậy thì lấy chứng cứ ra đây?

Trong mắt cô hiện lên một tia giảo hoạt, nếu Áo La dám cả gan dẫn người chặn đường các cô, vậy đừng trách nàng hắt nước bẩn trả đũa hắn.

Ly Nguyệt lạnh lùng nhìn Áo La, chờ đợi lời giải thích của hắn.

Lăng Hương yêu kiều rên một tiếng:

- Nếu không phải ta có hộ vệ đi theo, nói không chừng Chén Thánh đã bị cướp đi rồi.

- Ta…

Áo La há miệng.

Hắn cắn răng nói:

- Ta còn có việc, đi trước.

Áo La bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi, trong lòng tức giận tột cùng.

- A, đừng đi, làm rõ chuyện này rồi đi cũng không muộn nha!

Lăng Hương hô một tiếng.

Áo La nghe vậy bước chân càng nhanh hơn, mấy cái nháy mắt đã biến mất ở đầu phố.

Lăng Hương thở phào một hơi, quay đầu hỏi:

- Tiểu thư Ly Nguyệt, sao ngươi không bắt hắn?

Ly Nguyệt nhàn nhạt nói:

- Không có chứng cứ không thể bắt người lung tung.

- Ta đi trước, các ngươi chú ý an toàn.

Cô liếc nhìn Lăng Hương và Linh Vận một cái rồi xoay người cất bước rời đi, cô phải sắp xếp người theo dõi Áo La.

- Chúng ta biết rồi, cám ơn nhé.

Lăng Hương vội vã lên tiếng.

Linh Vận và bạn tốt liếc nhìn nhau, không khỏi che miệng cười to.

- Ha ha ha ~~~

- Được rồi, ta đói bụng, mau đi ăn lẩu xào cay thôi.

Lăng Hương vội vã thúc giục.

- Ừm, đi nào.

Linh Vận gật đầu, kéo tay bạn tốt rời đi.

Quảng trường Chủ Thành.

Trước cửa chính Cửa hàng lẩu xào cay.

Lăng Hương dừng bước lại, trước mặt chính là Cửa hàng lẩu xào cay đã mở cửa buôn bán, có thể ngửi mùi thơm bay ra từ bên trong.

Đôi mắt đẹp của Linh Vận sáng ngời, reo lên:

- Đến nơi rồi, chính là chỗ này!

- Hình như bên trong không có khách thì phải?

Lăng Hương lẩm bẩm.

- Có thể là cửa hàng mới mở nên chưa ai biết tới, nhưng mà chúng ta đi vào là đã có người rồi.

Linh Vận cười tươi như hoa nói.

- Cũng phải.

Khóe môi của Lăng Hương hơi cong lên, kéo tay bạn tốt đi vào Cửa hàng lẩu xào cay.

Trong lầu một cửa hàng, Ni Khả Lâm đang lau dọn bàn ghế, người quản lý Gia Lý thì đang chỉnh sửa sổ sách ở sau quầy, những nhân viên khác đều đang quét dọn lầu hai và lầu ba.

- Cộp cộp cộp ~~~

Tiếng bước chân truyền đến, Ni Khả Lâm quay đầu nhìn lại thì thấy Lăng Hương và Linh Vận bước vào, cô vội vã buông khăn lau trong tay xuống rồi tiến lên chào hỏi.

- Hoan nghênh quý khách ghé thăm!

Trên mặt nàng lộ ra nụ cười chuyên nghiệp.

Lăng Hương quét nhìn hoàn cảnh chung quanh, tò mò hỏi:

- Thoạt nhìn nơi này không giống với những cửa hàng khác, làm sao để gọi món ăn đây?

Ni Khả Lâm giơ tay ra hiệu dãy tủ lạnh bên cạnh, thanh thúy nói:

- Đầu tiên xin mời quý khách tới bên này chọn lựa nguyên liệu nấu ăn, sau đó đến quầy hàng chọn phương pháp ăn và khẩu vị.

- Ồ ồ, được rồi.

Lăng Hương chớp mắt, vươn tay cầm một chậu lưu ly rồi đi tới dãy tủ lạnh đặt cạnh tường.

Trong tủ lạnh có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, tất cả đều được đựng không khay sâu lòng hình chữ nhật, tủ lạnh thứ nhất là các loại thức ăn chay như rau xanh, nấm, tủ lạnh thứ hai là các loại thịt và chế phẩm từ thịt.

- Thật nhiều nguyên liệu nấu ăn!

Linh Vận cầm một cái kẹp gắp, nhất thời không biết nên lựa chọn cái gì.

Ni Khả Lâm mỉm cười nói:

- Quý khách muốn ăn bao nhiêu thì gắp bấy nhiêu, cửa hàng của chúng ta sẽ tính tiền dựa theo cân nặng, nếu hai vị đi cùng thì có thể đặt chung một chậu.

- Ồ, ta hiểu rồi.

Khóe môi của Linh Vận hơi cong lên, bắt đầu kẹp nguyên liệu cho vào chậu mà Lăng Hương đang cầm.

Lăng Hương nhắc nhở:

- Ta muốn ăn lá khoai lang, ngươi gắp một ít giúp ta.

- Tốt, ta cũng thích ăn, vậy gắp nhiều một chút.

Linh Vận lên tiếng, gắp một nhúm lớn cho vào chậu lưu ly.

- Bắp và khoai lang cũng gắp một ít đi.

Lăng Hương chỉ huy.

- Tốt.

Linh Vận gật đầu, động tác trên tay không ngừng.

Lăng Hương nâng ngón tay lên rồi lại hạ xuống, lựa chọn bảy, tám loại rau xanh:

- Ta cũng muốn ăn cà chua, cải trắng, cả cà rốt nữa…

Linh Vận đang gắp nguyên liệu nấu ăn chợt ngừng lại, quay đầu đề nghị:

- Hay là chúng ta ăn mỗi loại một ít đi, ngươi thấy thế nào?

- Được đấy, vậy ngươi gắp mỗi loại một ít, thịt cũng vậy.

Lăng Hương chớp mắt nói.

- Ta biết rồi.

Linh Vận mím môi một cái, xoay người tiếp tục gắp nguyên liệu nấu ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận