Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 419: Kiểm Tra Toàn Thân

Hạ Nạp Ân thu lại Văn Điệp Thông Quan, ngước mắt nhìn về phía Hồ Tiên, dùng đôi mắt màu đỏ rực quan sát kỹ.
- Chị Hồ Tiên, muốn đi máy bay số hiệu Huyền Vũ thật là phiền phức.
Hạ Lạc thông qua kiểm tra thân phận, cũng được đi vào phía trong.
Hồ Tiên giống như cười nói:
- Đây là suy nghĩ vì an toàn của các ngươi.
Hạ Nạp Ân nhếch miệng lên một cái, lại không tiện nói gì.
- Hai vị khách nhân, xin phối hợp kiểm tra soát người.
Lúc này, nhân viên khác đứng ở cánh cửa gỗ mở miệng, đưa tay ra hiệu.
- Còn phải kiểm tra?
Khóe mắt của Hạ Nạp Ân giật giật.
- Đây là quy định.
Hộ vệ lộ ra một nụ cười cứng ngắc.
- Nam đi vào phòng kiểm tra bên trái, nữ đi vào phòng kiểm tra bên phải.
Hồ Tiên hai tay bắt chéo trước người.
- Được.
Hạ Lạc dùng giọng hùng hồn đáp.
Cô rất phối hợp, cất bước đi vào cánh cửa đầu tiên bên phải, nữ kiểm tra viên đi theo tiến vào phòng kiểm tra, đóng cửa phòng bắt đầu kiểm tra.
Hạ Nạp Ân bình tĩnh, em gái đã đồng ý kiểm tra, hắn cũng chỉ có thể phối hợp, đi vào phòng kiểm tra bên trái.
Ở trong phòng kiểm tra dành cho nữ bên trái.
Hạ Lạc phối hợp với nữ kiểm tra viên giơ cao hai tay, chịu đựng đôi tay của cô ấy sờ tới sờ lui trên người mình.
- Ài ài ài... Ở đây cũng phải kiểm tra sao?
Khuôn mặt của Hạ Lạc đột nhiên đỏ lên, hai tay vội vàng ôm trước người.
- Đương nhiên, nơi đó cũng có thể giấu đồ.
Nữ kiểm tra viên gật đầu nói.
Hạ Lạc đỏ mặt, lắc đầu liên tục nói:
- Ta không có.
Đến cùng là ai, sẽ giấu đồ ở nơi đó?
Khuôn mặt của nữ kiểm tra viên cũng hơi phiếm hồng, nghiêm mặt nói:
- Khách nhân, đây là quy định của thành chủ đại nhân, xin phối hợp kiểm tra.
- Được.
Hạ Lạc miết miệng, thẹn thùng thả tay xuống.
Mục Lương các hạ vậy mà lại đưa ra quy định quá đáng như vậy, thực sự rất đáng giận.
Gương mặt xinh đẹp của Hạ Lạc từ hồng chuyển sang trắng, cố gắng chịu đựng.
- Được rồi, xin buông xuống tay.
Nữ kiểm tra viên thở phào, lên tiếng nhắc nhở.
Hạ Lạc liền vội vàng dùng hai tay ôm trước người, dùng giọng tức giận trách mắng:
- Đã nói là không có giấu đồ.
- Đây là quy định.
Nữ kiểm tra viên bình tĩnh cười ngượng ngùng.
Cô ấy ngồi xổm người xuống, bắt đầu kiểm tra váy và giày của Hạ Lạc, tiếp theo chậm rãi đi lên.
- Ài ài ài?
- Phía dưới ta cũng không khả năng giấu đồ.
Hạ Lạc thấp giọng kinh hô, hai tay vội vàng đè xuống váy.
Trong lòng bàn tay của nữ kiểm tra viên chảy đầy mồ hôi, âm thanh nhàm chán nói:
- Đây là quy định, xin phối hợp kiểm tra.
Khóe mắt của Hạ Lạc giật giật, cái này cũng là định quy do Mục Lương định ra?
Hai phút sau, Hạ Nạp Ân đi ra từ phòng kiểm tra, sắc mặt xanh xám, miệng miết lại không nói lời nào.
- Cót két !
Hạ Lạc cũng đi ra từ phòng kiểm tra nữ, khuôn mặt phiếm hồng, miết miệng, ánh mắt u oán liếc Hồ Tiên một cái.
- Thế nào?
Hồ Tiên chớp chớp con mắt màu đỏ rực, đã xảy ra chuyện gì sao?
- Không có việc gì.
Hạ Lạc Kiều ‘hừ’ một tiếng, cất bước đi thẳng đến cuối đường.
Hồ Tiên quay đầu nhìn nữ kiểm tra viên, ánh mắt mang theo tò mò.
- Dựa theo quy định, ta làm kiểm tra toàn thân cho khách.
Nữ kiểm tra viên đỏ mặt nói.
Hồ Tiên trong chốc lát đã hiểu.
Cô quay người đuổi kịp anh em Hạ gia, trong lòng thổn thức, vì cô là người thành Huyền Vũ, về sau cưỡi máy bay số hiệu Huyền Vũ không cần phiền toái như vậy.
Cuối con đường quẹo trái, sau khi được kiểm tra vé máy bay lần hai, thành công tiến vào sảnh chờ.
Sảnh chờ rất lớn, có thể chứa hai, ba trăm người, bên trái còn có từng hàng ghế, để người ngồi dựa nghỉ ngơi.
- Chờ ở chỗ này.
Hồ Tiên cất giọng yêu mị lên.
- Tiểu thư Hồ Tiên, còn cần chờ thời gian bao lâu?
Hạ Nạp Ân xụ mặt hỏi.
- Ta cũng không biết, chờ tiếp viên tới thông báo.
Hồ Tiên ngáp một cái, dựa vào cái ghế gỗ, dáng vẻ trông rất lười biếng.
Anh em Hạ gia liếc nhau, mắt rất bình tĩnh, chỉ có thể ngồi xuống chờ.
Tam Tinh Lâu, Ngõa Nhĩ Cam, Đạt Tư đang làm thủ tục trả phòng.
- Tốt, các ngươi có thể rời đi.
Bách Biến Ma Nữ thu lại chìa khóa phòng, lễ phép phất tay.
- Đi thôi.
Ngõa Nhĩ Cam cầm lên túi da thú, quay người đi ra phía ngoài.
Đạt Tư cũng mang theo túi da thú, bên trong đựng hoa quả.
Hôm qua nhận được tin tức, hôm nay thương đội Phi Điều sẽ rời đi, cho nên bọn hắn phải đi tụ hợp, tránh cho bị bỏ lại.
Hai người rời khỏi Tam Tinh Lâu, cất bước đi đến Sơn Hải Quan.
Sau khi đưa ra Văn Điệp Thông Quan, hai người xuyên qua Sơn Hải Quan, đi đến quảng trường nhỏ bên ngoài.
- Ài?
Ngõa Nhĩ Cam với Đạt Tư sững sờ, trên quảng trường nhỏ đã không còn bóng dáng của Phi Điểu.
- Phi Điểu đâu?
Đạt Tư kinh ngạc lên tiếng.
Hắn nhìn quanh toàn bộ quảng trường, bên trái xảy ra một chút biến hóa, có thêm một loạt hàng rào pha lê cao năm mét, phân quảng trường nhỏ thành hai nơi.
Bên trong hàng rào, còn chất thật nhiều túi da thú, mỗi một túi đều phình to.
- Không lẽ chúng ta bị bỏ lại rồi?
Sắc mặt của Đạt Tư biến đổi.
- Tìm người hỏi một chút.
Sắc mặt của Ngõa Nhĩ Cam đen lại nói.
Nếu như bây giờ không thể trở về thành Phi Điểu, mang ý nghĩa sẽ bị những thương nhân khác chiếm đoạt tiên cơ.
- Ừ.
Đạt Tư đi về phía thủ vệ.
Hắn đi lên trước, khách khí hỏi:
- Chào ngươi, ta muốn hỏi một chút, Phi Điểu vốn đậu ở chỗ này đâu rồi?
- Thời gian hai đống lửa trước đã toàn bộ rời đi.
Thủ vệ lạnh nhạt nói.
Đạt Tư trợn tròn con mắt, ngạc nhiên hỏi:
- Vì sao rời đi sớm như vậy?
Thủ vệ nhìn không chớp mắt nói:
- Nghe nói là đã mua đủ đồ, cho nên rời sớm đi.
Thương nhân tới thành Huyền Vũ mua quá điên cuồng, lúc rời đi mỗi người đều bốn, năm túi bao lớn bao nhỏ.
Điều này dẫn đến chứa đầy trên tất cả Phi Điểu, kể cả dự bị, không có cách nào dựa theo kế hoạch, nên tất cả thương nhân đã trở về thành Phi Điểu sớm hơn.
- Chuyện này.
Sắc mặt của Đạt Tư biến đổi, quay đầu nhìn về phía đội trưởng.
Ngõa Nhĩ Cam cũng rất tức giận, đồng thời vô cùng ảo não, nếu như không phải giường quá êm, có lẽ đã có thể bắt kịp thương đội.
Chuyện này chỉ có thể là do phòng ở Tam Tinh Lâu quá thoải mái, giường chiếu quá mềm mại, làm cho người ta không muốn đứng lên.
- Các ngươi có thể đi máy bay số hiệu Huyền Vũ, cũng bay đến thành Phi Điểu.
Thủ vệ đột nhiên nói.
- Máy bay Huyền Vũ?
Đạt Tư với Ngõa Nhĩ Cam cực sững sờ, máy bay Huyền Vũ là cái gì?
- Du du !
Đột nhiên, tiếng ưng gáy to rõ vang vọng giữa không trung.
Cái bóng cực lớn bao phủ xuống từ đỉnh đầu, Ưng Lửa rơi xuống từ trên không, vỗ cánh rơi vào quảng trường nhỏ phía bên hàng rào pha lê.
Ưng Lửa đang mang khoang thuyền trên lưng, phía sau lưng còn có tấm kính hình bầu dục làm bằng pha lê.
- Du du!
Ưng Lửa run lông vũ toàn thân một cái, uốn lượn chân nằm sấp xuống.
Có nhân viên xuất hiện, vác những túi da thú chất đống bên cạnh lên, toàn bộ vận chuyển lên phía sau lưng Ưng Lửa.
Ngõa Nhĩ Cam với Đạt Tư choáng váng, cơ thể hơi run rẩy, đây chính là hung thú cấp 7.
- Đây chính là máy bay số hiệu Huyền Vũ.
Thủ vệ canh giữ ở Sơn Hải quan thản nhiên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận