Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1697: Chúng Ta Như Thế Này Liệu Có Quá Huênh Hoang Rồi Hay Không?



- Ông nội, chúng ta đi ăn cái gì bây giờ?

Cầm Phi Nhi hồn nhiên nói.

Già Lực Lỗ thuận miệng hỏi:

- Ngươi muốn ăn cái gì?

- Chúng ta tới cửa hàng đó đi, ta thấy rất nhiều người đi vào.

Cầm Phi Nhi giơ ngón tay lên.

- Tiệm Mì à, được.

Già Lực Lỗ cưng chiều gật đầu và cùng cháu gái đi về phía Tiệm Mì.

Lão đã ngửi thấy mùi thơm rồi, hơn nữa trong tiệm có nhiều người như vậy, chứng tỏ thức ăn trong tiệm này sẽ không tệ.

………….

Trên cao năm ngàn mét, tốc độ của phi thuyền vận chuyển vẫn bay đều đặn. Bên trong khoang thuyền, Bối Vi Nhân đứng ở bên cửa sổ, nhìn xuống mặt đất bao la.

Cô nhìn thấy rất nhiều ngọn núi cao lớn, còn có rừng rậm liên miên bất tuyệt, sông lớn lại càng có nhiều hơn, cảm thán một tiếng:

- Thật là tốt, khắp nơi đều là thực vật màu xanh, còn có nhiều nước ngọt như thế, người sinh sống ở chỗ này thật là hạnh phúc.

Từ khi Phi thuyền Vận chuyển rời khỏi thành Huyền Vũ, thì Bối Vi Nhân đã thích đứng ở bên cửa sổ để ngắm nhìn mặt đất, rất dễ đắm chìm vào trong màu xanh ở khắp nơi.

Chỉ là cô chưa chìm đắm bao lâu, đã bị âm thanh không hài hòa quấy rầy.

- Một đôi 3.

Thái Khả Khả đang giơ rút bài, dùng sức ném lên mặt bàn.

- Một đôi 5.

Ny Cát Sa không chút do dự mà đi bài theo.

Nữ nhân viên thuyền bị kéo đến để đủ số lượng yếu ớt ném bài ở trong tay ra:

- Một đôi 2...

- Đáng ghét, ta ra một đôi 5, ngươi liền trực tiếp ra đôi 2 sao?

Ny Sát Ca nhếch mép lên, ở trong đánh bài thì 2 hơn 5 rất nhiều.

- Những lá bài khác của ta không có con bắt...

Nữ nhân viên thuyền yếu ớt nói.

-....

Bối Vi Nhân yên lặng nhìn vào nhóm ba người đang đánh bài, bọn họ đã chơi cả hai tiếng đồng hồ rồi.

Cô quyết định không để ý đến ba người họ, quay đầu lại tiếp tục thưởng thức sông núi.

Chỉ là cứ nhìn rồi cứ nhìn, trong tầm mắt xuất hiện một tòa thành lớn, có diện tích không hề nhỏ hơn so với thành Tát Luận.

Đôi môi đỏ mọng của Bối Vi Nhân khẽ nhếch lên, trở nên cảnh giác, Phi thuyền vận chuyển trực tiếp bay qua từ trên không trung của tòa thành lớn, khó tránh khỏi khiến cho cường giả ở tring thành chú ý đến.

Cô quay đầu lại nhìn về phía cô gái tóc xanh, lo lắng nói:

- Ny Cát Sa, chúng ta như thế này liệu có quá huênh hoang rồi hay không?

- Tại sao lại nói như thế?

Ny Cát Sa nghi ngờ nhìn về phía nàng.

- Bây giờ chúng ta đang bay qua không trung của một tòa thành lớn.

Bối Vi Nhân giải thích.

- Như thế này hình như có chút không lễ phép.

Ny Cát Sa bỏ bài ở trong tay xuống, suy tư một lúc, nhẹ giọng nói:

- Nhưng chúng ta chỉ là đi ngang qua mà thôi, chắc không sao đâu.

- Vẫn là nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.

Sắc mặt của Bối Vi Nhân nghiêm túc lên.

- Vậy thì để cho Phi thuyền Vận chuyển ẩn thân đi là được.

Ny Cát Sa thuận miệng nói một câu.

- Ẩn thân?

Bối Vi Nhân sửng sốt một chút.

Ny Cát Sa giải thích:

- Đúng vậy, mặt ngoài của Phi thuyền Vận chuyển được bao trùm bởi miếng vải của Tiểu Thải, có thể ẩn thân được.

Công việc hiện tại của Kỳ Nhông Chín Màu chính là ăn ăn uống uống rồi lột ra miếng vảy, nó vừa đau nhức vừa vui vẻ.

Là động vật thuần dưỡng cấp chín, thay miếng vảy đối với nó mà nói thì giống như cù lét vậy, chỉ là miếng vảy mới mọc ra cần phải có thời gian.

- Bây giờ, ta mới biết...

Bối Vi Nhân nhếch mép lên.

Nếu như cô biết dưới chân chiếc Phi thuyền Vận chuyển này có thể ẩn thân, vậy thì sau khi rời khỏi thành Tát Luận, thì nhất định sẽ duy trì ẩn thân trong toàn bộ hành trình.

Cô chỉ muốn an toàn đến được vương quốc Tây Hoa, hoàn thành nhiệm vụ mà Mục Lương giao cho mình, chứ không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở trên đường làm lỡ thời gian.

Ny Cát Sa không để ý nói:

- Bây giờ biết cũng không muộn, dù sao thì ngày mai cũng có thể đến vương quốc Tây Hoa rồi.

- Hy vọng có thể đến nơi an toàn.

Bối Vi Nhân nhẹ giọng nói.

Cô đã rời khỏi thành Huyền Vũ một ngày rồi, xuất phát từ thành Tát Luận, bay bến thành chủ của vương quốc Tây Hoa hai ngày.

Ny Cát Sa nói với một cách đương nhiên:

- Đương nhiên là được, gặp phải phiền phức cũng không cần phải sợ, trực tiếp nổ pháo đuổi đi là được.

-....

Bối Vi Nhân yên lặng không nói gì.

Cô khẽ thở dài, đang muốn gọi người mở trạng thái ẩn thân của Phi thuyền Vậm chuyển lên.

Cô quay người lại, khóe mắt liếc qua một điểm đen đang nhanh chóng tiến đến gần ở ngoài cửa sổ.

- Có người đến rồi.

Sắc mặt của cô nhất thời nghiêm túc lên.

- Người nào?

Tinh thần của Ny Cát Sa chấn động, đùng một tiếng liền đứng lên, giơ tay lên cầm lấy mũ giáp ở bên cạnh đội lên.

Bối Vi Nhân lắc đầu, trầm giọng nói:

- Không nhìn thấy rõ, nhưng ta đoán chắc là cường giả của tòa thành lớn bên dưới.

- Thái Khả Khả, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Ny Cát Sa nghiêng đầu hạ chỉ lệnh.

- Vâng.

Thái Khả Khả cũng lấy lại tinh thần, vất bỏ toàn bộ lá bài ở trong tay xuống.

- Ra ngoài xem một chút.

Bối Vi Nhân cất bước đi ra bên ngoài.

Mấy người rời khỏi căn phòng, đi lên tầng cao nhất của Phi thuyền vận chuyển, boong tàu vao trùm bởi bình chướng Lưu Ly, có thể cắt đứt bởi một bộ phận hàn khí ở trên cao.

Vì để chống đỡ trời cao lạnh giá, trên Phi thuyền vận chuyển đã lắp ráp hệ thống sưởi, nguồn nhiệt là từ máy hơi nước dẫn ra. Ba người đi đến bên cạnh bình chướng Lưu Ly, nhìn thấy rõ bóng dáng của người đến gần kia là ai.

Đó là một người trung niên, mặc một bộ đồ hoa lệ, trên khuôn mặt hình chữ 'quốc' còn có hai dúm râu nhỏ, đôi mắt cũng rất nhỏ. Hắn rất cao, khoảng chừng một mét chín, chỉ là dưới lớp quần áo rộng lớn, cũng không thể giấu đi vóc dáng gầy yếu.

Xung quanh người đàn ông còn quấn bởi một lớp Nguyên tố gió, đây cũng chính là lí do khiến cho hắn có thể bay lên trời cao.

Bối Vi Nhân nhìn vào người đàn ông ở bên ngoài bình chướng, giọng nói lạnh lùng hỏi:

- Các hạ có chuyện gì?

Người đàn ông trung niên lạnh giọng hỏi:

- Ta còn đang muốn hỏi các ngươi đây, loại từ đỉnh đầu ta bay qua không coi ai ra gì này, là đang khiêu khích ta sao?

Hắn nghiêm mặt lại, trong lòng lại lật lên sóng to gió lớn, thứ đồ trước mặt hình như là ma cụ cao cấp, phi thuyền to lớn có thể chở người, trước đây chưa từng thấy qua, cũng càng chưa bao giờ nghe nói đến.

- E là các hạ đã hiểu lầm rồi, bọn ta chỉ đi ngang qua mà thôi.

Chân mày của Bối Vi Nhân hơi nhíu lại. Cô không nhìn ra được thực lực của người ở trước mặt, vậy nên rất cẩn thận, lo lắng đá trúng bàn sắt.

- Đi ngang qua, cũng không nên từ đỉnh đầu của ta mà bay ngang qua.

Người đàn ông trung niên cau mày nói.

- Vô ý mạo phạm.

Bối Vi Nhân tiếp tục không kiêu ngạo không nịnh nọt nói.

Cô luôn có ý nghĩ thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, biểu thị xin lỗi không đau không ngứa.

Đôi mắt xinh đẹp của Ny Cát Sa híp lại, nếu như đối phương tiếp tục không tha thứ, thì cô cũng không ngại điều động linh khí đại pháo ở trên Phi thuyền Vận chuyển, bắn cho hắn bay một vòng.

Người đàn ông trung niên trầm mặc một lúc, dường như là đang suy nghĩ xem nhóm người trước mặt này có ác ý hay không.

Bạn cần đăng nhập để bình luận