Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 3500: Đi, Hoặc Là Chết

- Ông -

Không đợi cô gái tóc trắng lo lắng hỏi thăm thì một trận không gian dao động qua đi, đám người Ly Nguyệt và Di Tang biến mất.

Lôi Văn cau mày, nhìn vị trí biến mất của đám người Ly Nguyệt, trong đầu quanh quẩn tên của cô gái tóc trắng, hình như quốc vương vương quốc Huyền Vũ tên là Mục Lương thì phải.

Hắn nghĩ tới cái gì, sắc mặt đột nhiên thay đổi, xoay người hô:

- Nhanh chóng rút lui!

Vừa dứt lời, hắn lập tức lắc mình chạy như bay về phía xa.

Những người khác thấy thế còn có chút sững sờ, nhưng nghĩ đến quốc vương đã chạy rồi, vậy khẳng định là có vấn đề lớn, vì vậy cũng bắt đầu chạy trối chết.

Bọn họ vừa mới rời đi thì Thiên Địa Lao Lung đã bắt đầu xuất hiện từng vết nứt, năng lượng khủng bố tràn ra, trời đất cũng biến sắc.

Đây là bảo bối giữ mệnh của hắn được kế thừa từ tổ tiên, vừa rồi là lần sử dụng cuối cùng.

Hai mắt của hắn trợn to vì hoảng sợ, mắt mở trừng trừng nhìn gợn sóng xuyên qua người mình, trong chớp mắt thân thể giống như nắm cát bị gió thổi tan.

- Ông -

- A. . A. . A. . -

- Ta không thể chết được!

Năng lượng tự bạo duy trì liên tục hơn nửa ngày mới tiêu tan, người may mắn còn sống sót đều bị mồ hôi lạnh ướt nhẹp cả người, trong đó bao gồm Kiều Nga đã rời đi trước đó.

Mấy người chạy chậm bị khí hóa tại chỗ, không hề lưu lại toàn thây.

Nếu như nhìn từ trên trời cao xuống trung tâm vụ nổ, có thể nhìn thấy từng vòng khí lãng lan ra bên ngoài, bao trùm tất cả lãnh địa xung quanh.

Hắn rống giận, lấy ra một quyển trục không gian, đau lòng xé mở nó.

Lôi Văn quay đầu nhìn thoáng qua, cảm giác sợ hãi tử vong xông lên đầu, lần đầu tiên trực diện với cái chết gần như vậy.

Sa Chí cảm thấy da đầu tê dại, hắn không có quyển trục truyền tống không gian, đối mặt với năng lượng kinh khủng phía sau, chỉ cảm thấy vô lực cùng cực.

Vị trí vốn dĩ là Thiên Địa Lao Lung đã biến mất không thấy đâu nữa, thay vào đó là một vực sâu không thấy đáy, đường kính đạt đến mấy ngàn mét.

Vòng xoáy không gian xuất hiện, cắn nuốt Lôi Văn vào trong, mang hắn ta truyền tống ra bên ngoài mười cây số.

- Thật là đáng sợ...

Vị trí biên giới của vụ nổ, bão cát bay lên đầy trời, không ít nhà cửa sụp đổ.

Lúc này tim cô đập kịch liệt, nhìn chăm chú vào vực sâu không thấy đáy trước đó, vẻ mặt có chút đờ đẫn.

- Đại nhân đâu?

- Cộp cộp cộp -

Trước khi xảy ra vụ nổ, bọn họ đều bị Mục Lương dùng năng lực không gian truyền tống ra xa, sau khi đáp xuống cũng có thể cảm nhận được sóng xung chuyển, sau khi năng lượng dao động biến mất, bọn họ lập tức chạy trở về.

- Cô lỗ -

Di Tang nói không chút do dự.

Trong lòng Kiều Nga cảm thấy may mắn vì mình rời đi trước, bằng không đã chết từ lâu rồi.

Bọn họ muốn đi tìm chứng cứ Ma Pháp Thần có thật sự đã chết hay không, nếu như không chết thì bọn họ sẽ đi bổ đao.

Mấy người Hoa Phất và Áo Ba đồng thanh lên tiếng.

- Còn ta nữa.

Kiều Nga nhìn chăm chú xuống vực sâu, quốc vương vương quốc Huyền Vũ đâu?

- Đi xuống xem một chút.

Vẻ mặt Ly Nguyệt kiên định.

- Ta đi cùng với ngươi.

Tiếng bước chân vội vã truyền đến, đám người Ly Nguyệt với sắc mặt trắng bệch xuất hiện ở sát biên giới vực sâu.

- Có khi nào là ở phía dưới hay không?

Vẻ mặt Hoa Phất nghiêm túc nói:

Di Tang khẩn trương vờn quanh vực sâu một vòng.

- Tốt.

Ly Nguyệt bằng lòng đáp một tiếng.

Cô lấy ra một viên Phú Năng Trân Châu rồi ăn nó, cảm nhận lực lượng tràn ra trong cơ thể, mang theo bốn người Di Tang nhảy xuống vực sâu.

- Ông -

Không gian dao động chợt lóe lên, năm người biến mất ở giữa không trung.

Trên mặt Kiều Nga lộ ra vẻ giãy giụa, do dự có nên theo xuống phía dưới hay không, có lẽ sẽ có thu hoạch không tưởng tượng nổi.

Nhưng cô vừa nghĩ tới vụ nổ khủng bố trước đó thì tâm lại lạnh xuống.

- Thôi thôi, muốn hưởng thụ thì cũng phải còn mạng đã.

Kiều Nga thở dài một tiếng.

Đối với tiếng hô hoán của mấy người, Mục Lương không có đáp trả, vẫn duy trì tư thế ngồi xếp bằng như trước.

Bốn người Di Tang cũng vội vàng đi tới, khẩn trương nhìn chăm chú vào bóng dáng kia.

- Đại nhân!

Ánh mắt cô lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng chạy tới.

- Mục Lương!

Trong lòng Ly Nguyệt vẫn chưa hết lo lắng, tìm kiếm dưới vực sâu vài chục phút, cuối cùng mới thấy một bóng dáng ngồi xếp bằng ở phía xa.

Xung quanh người hắn lượn lờ hoa văn màu vàng kim, đó là lực lượng Sinh Mệnh Pháp Tắc đang trị liệu vết thương trên người.

- Ông -

Không gian dao động xuất hiện, Ly Nguyệt mang theo bốn người Di Tang xuất hiện ở dưới đáy vực sâu.

- Thật là sâu.

Áo Ba ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ có thể nhìn thấy một chút ánh sáng.

- Đừng nói nhảm, mau tìm người.

Hoa Phất lạnh lùng nói.

- Ta biết rồi.

Áo Ba lấy lại tinh thần, tìm kiếm khắp nơi dưới vực sâu.

Mục Lương nhắm hai mắt lại, quần áo trên người có chút tổn hại, sắc mặt cũng có chút tái nhợt.

Dưới vực sâu là một màu đen kịt, một lượng lớn đá rơi xuống chất đống ở một chỗ, trên đó có một bóng dáng đang ngồi xếp bằng.

Cô đột nhiên không vội mà đi, muốn xem thử Lôi Văn có thu hoạch được gì hay không.

Kiều Nga nở nụ cười lạnh lùng.

- Lôi Văn, thật đúng là chưa từ bỏ ý định mà.

Khóe mắt của cô chợt lưu ý đến cái gì đó, ngước mắt nhìn về phía cách đó không xa, một bóng người lén lút hạ vực sâu cùng với nhóm Ly Nguyệt.

Áo Ba lộ ra thần sắc khẩn trương, lại kêu một tiếng:

- Đại nhân?

- Suỵt, hắn đang chữa thương.

Ly Nguyệt vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở.

- Hù chết ta, đại nhân chưa chết là tốt rồi.

Áo Ba nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.

- Không biết nói thì câm miệng lại.

Hoa Phất trừng mắt nhìn đồng bạn.

- Ai...

Áo Ba ngượng ngùng không nói gì nữa.

Di Tang ngắm nhìn xung quanh, hỏi:

- Bây giờ chúng ta làm gì?

- Chờ đợi.

Giọng nói của Ly Nguyệt rất kiên định.

- Tốt.

Di Tang gật đầu, phân tán chỗ đứng bao vây Mục Lương vào giữa.

Áo Ba nhỏ giọng nói:

- Không thấy thi thể của Ma Pháp Thần, có phải hắn đã chết hay không?

- Cái này phải đợi đại nhân tỉnh lại hỏi một chút mới biết được.

Đáy mắt của Di Tang chợt lóe lên thần sắc kích động.

- Rào rào -

Đột nhiên, trên đỉnh đầu có hòn đá lăn xuống, rơi xuống dưới đáy vực sâu, âm thanh từ xa truyền đến.

- Có người tới.

Đôi mắt hồ ly của Hoa Phất híp lại.

- Cộp cộp cộp -

Tiếng bước chân vang lên, Lôi Văn xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người.

- Lôi Văn các hạ, có chuyện gì vậy?

Ly Nguyệt lạnh lùng mở miệng.

Cô nhận ra Lôi Văn, trong lòng càng thêm cảnh giác.

Lôi Văn cười hiền lành, hỏi:

- Các người không sao chứ, có cần ta hỗ trợ không?

- Không cần, nếu như các hạ không có chuyện gì thì mời rời đi trước.

Ly Nguyệt đáp, trong lòng vẫn luôn đề phòng cao độ.

- Thật sự không cần sao?

Đôi mắt của Lôi Văn hơi nheo lại, ánh mắt rơi vào trên người Mục Lương đang ngồi xếp bằng.

Ly Nguyệt lấy ra trường cung, nói ngắn gọn:

- Đi, hoặc là chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận