Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 162: Ba Pháo Đài (1)

Về sau, mỗi đội hơn năm người, mỗi trạm tương ứng đều có ba ban chế, hoặc bốn ban, sáu ban... cần chính là thời gian thay ca lộn xộn đến mức khiến người khác không đoán được.
- Vâng.
Vệ Cảnh gọi người đi thông báo với đội tuần tra khác.
Mục Lương đứng trên bệ đỡ của cửa thành Sơn Hải Quan, trên cao 500 mét.
Hắn nhìn thế giới rộng lớn bên ngoài, bầu trời xám xịt, những ngọn núi xa xăm, những vùng đất hoang vu.
Đầu óc đột nhiên mở ra, dường như sự ngột ngạt trong lòng đã biến mất.
- Một kẻ làm quan cả họ được nhờ.
Mục Lương cúi đầu, từ trên bệ đỡ đi xuống cầu thang.
Đây là một cầu thanh bằng đá hình chữ z dọc theo vách đá mai rùa, chiều rộng tầm ba mét, còn có vòng bảo vệ cao nửa thước.
Từ Sơn Hải Quan đến mặt đất cao khoảng 500 mét, cho dù là năm hay sáu Cường Hóa Giả ngã xuống, cũng chắc chắn phải chết.
Có ba cách duy nhất để có thể lên đến thành Huyền Vũ.
Mạo hiểm nhất chính là leo lên bằng vách núi thẳng đứng, nhưng có thể sẽ gặp Kỳ Nhông Ba Màu hoặc Nhện Quỷ Đỏ.
Biện pháp đơn giản và trực tiếp nhất chính là từ trên trời nhảy xuống thành Huyền Vũ.
An toàn nhất chính là đi trên thang đá dọc theo vách đá dựng đứng, chỗ khó khăn nhất là phải vượt qua ba cửa.
Mà Sơn Hải Quan chính là cửa ải thứ ba, phía dưới còn có hai ải.
Về sau, nghĩ đến những người đến thành Huyền Vũ mua bán, đều phải qua kiểm tra ba cửa, nếu không thì không thể lên.
Nơi mà phòng quân của thành Huyền Vũ trú đóng, cũng chính là ở ba cửa khẩu kia.
- Thành chủ đại nhân.
Tán Viêm vội vàng dẫn theo đội viên đã được phân phối đi đến.
- Đi thôi, thuận tiện dẫn mọi người đến nơi trú đóng sau này.
Mục Lương cất bước từ bệ đỡ đi về hướng cầu thang nham thạch.
- Vâng.
Mọi người đồng thanh đáp.
- Thì ra chỗ này còn có một con đường.
Ngải Lỵ Na đứng bên trên hàng rào, nhìn vách đá thẳng đứng ở phía dưới.
Cô vẫn cho là Mục Lương muốn điều khiển sự lên xuống của bệ đỡ bằng đá, nhưng bây giờ có đường, ngược lại có vẻ có chút bình thường.
Trên cao 500 mét, nhìn thấy hai chân của cô gái tóc hồng có chút run rẩy, nhanh chóng ngẩng đầu không dám nhìn xuống.
- Chuyện này phải ghi chép lại.
Ngải Lỵ Na lấy một quyển da thú từ trong túi của khôi giáp ra.
Cô cầm bút than vừa đi vừa viết, ghi chép lại những quá trình biến đổi của thành Huyền Vũ.
- Ngươi không cần mạng nữa à?
Sau khi Ly Nguyệt nhìn thấy, hỏi.
Cô kéo lấy cánh tay của cô gái tóc hồng, tức giận nói:
- Nhìn đường một chút, buổi tối trở về rồi viết.
- Ta chỉ ghi chép lại một vài điểm quan trọng.
Ngải Lỵ Na nhỏ giọng nói.
Cô ghi chép lại những điểm quan trọng, trở về sẽ chỉnh sửa lại, lại viết thêm một số điều mới là có thể ghi vào trong 'mạo hiểm du ký'.
- Vậy cũng không được, nếu như ngươi té xuống thì mạng cũng chẳng còn.
Ly Nguyệt nghiêm túc nói.
Cầu thang bằng đá dốc như vậy, không cẩn thận mà té xuống, nếu như bước không cẩn thận mà đầu đụng vào vách đá nào đó, sẽ qua đời tại chỗ.
- Ta đây không phải đang mặc Khôi giáp Linh U hay sao?
Ngải Lỵ Na yết ớt phản bác lại một câu.
- Đừng quên chức trách của ngươi chứ?
Ly Nguyệt liếc nhìn Mục Lương đang đi ở phía trước.
Cô ghé vài tai cô gái tóc hồng, nghiêm nghị nói:
- Một vài tình báo quan trọng, ngươi không thể ghi vào trong Du Ký Mạo Hiểm.
- Ta cũng không ngốc, ta sẽ viết hai bản Du Ký Mạo Hiểm.
Ngải Lỵ Na liếc mắt.
Trân quý nhất chính là bản nháp đầu tiên, Du Ký Mạo Hiểm muốn quảng cáo là bản đã qua chỉnh sửa.
Cô gái tóc hồng đã xem qua không ít Du Ký Mạo Hiểm, cũng đã xem qua một số tùy bút về thợ săn phiêu lưu, biết rõ có một số chuyện không thể viết linh tinh, nếu không sẽ dẫn đến họa sát thân.
Dù sao, biết càng nhiều bí mật, có đôi khi sẽ chết càng nhanh hơn.
Nếu như bảo vệ bí mật thì còn có thể sống tốt, tiết lộ ra ngoài thì chỉ có thể bị người ta đuổi giết.
Mục Lương liếc nhì hai người đang xì xào bàn tán phía sau, màn đối thoại đều bị anh nghe thấy.
Điểm khiến cho anh hài lòng, chính là hai cô gái đều tự biết mình, cũng vô cùng hiểu chuyện, biết chuyện nặng chuyện nhẹ.
Một nhóm người vừa đi trên bậc thang, vừa tò mò quan sát bốn phía.
Phía trên Huyền Vũ rất rộng, phía dưới thì nghiêng, cầu thang nham thạch cũng sẽ kéo dài nghiêng xuống.
Mục Lương đi trên bậc thang bằng đá, lướt qua các vách đá thẳng đứng của Huyền Vũ.
Anh cảm thấy có thể trồng một số cây ở phía trên, sau đó làm những dãy gác xép treo, một vòng quanh đây ít nhất có thể ở lại hơn mấy ngàn người.
- Không cần nữa, có chút quá nguy hiểm.
Mục Lương lắc đầu, tạm thời bỏ qua ý niệm này.
Hiện tại phòng ở trên lưng Huyền Vũ đã đầy người, vách đá thẳng đứng vẫn thích hợp trồng một chút cây cỏ, hoặc nuôi một đám thú thuần dưỡng ở canh nhà.
Lúc này, nhóm người đã đi đến đoạn 250 mét.
- Phía trước có một tòa nhà.
Ngải Lỵ Na kinh ngạc chỉ vào chỉ vào bậc thang bằng đá phía dưới.
Ở giữa của bậc thang bằng đá, có một tòa pháo đài đá diện tích tầm mười thước, chính là một trong ba pháo đài tam quan ở phía bên ngoài.
- Ngươi nhỏ tiếng một chút, đừng làm bại lộ thân phận.
Ly Nguyệt liếc nhìn những người phía sau.
Hai cô vẫn còn đang ẩn thân, những đội viên bình thường đều không biết sự tồn tại của hai người.
- Sẽ không đâu, ta có kinh nghiệm.
Ngải Lỵ Na vô cùng tự tin.
Cô thân là một sát thủ đã được đào tạo qua, cảm thấy âm lượng giọng nói phát ra, ngay cả Mục Lương trước mặt cũng đều không nghe thấy.
Ly Nguyệt dẫn theo cô gái tóc hồng đi phía sau Mục Lương, đứng ở cổng pháo đài.
- Kiểu chữ kỳ lạ.
Ngải Lỵ Na ngẩng đầu nhìn kiểu chữ trên tấm bảng của pháo đài.
Cô có chút phiền não, không biết ghi lại tên như thế nào?
- Huyền Không Các, chính là tên của pháo đài này.
Mục Lương thản nhiên nói.
- Ồ ồ, giống như là một ngôi nhà treo trên không vậy.
Đôi mắt hồng nhạt của Ngải Lỵ Na sáng lấp lánh, nàng lại lấy giấy da thú ra.
Ngôi nhà treo giữa không trung, đây chắc chắn sẽ là chủ đề làm sẽ làm nổ tung trong giới thợ săn tin.
- Ngươi...
Ly Nguyệt không nhịn được vỗ trán.
Được cô gái tóc vàng nhắc nhở, có thể đem thành Huyền Vũ viết lại trong mạo hiểm du ký, cô gái tóc hồng nhìn thấy những thứ thú vị đều sẽ ghi nhớ lại.
Nhưng, một vài tin tức quan trọng sẽ không viết, ví dụ như tác dụng của Ủng thành, bố trí bên trong Sơn Hải Quan, đều sẽ nhịn không ghi chép lại.
- Không sao, cứ để cho cô ấy viết.
Mục Lương cười khẽ nói.
Anh cảm thấy đây chính là một cơ hội để tuyên truyền, chỉ cần Du Ký Mạo Hiểm của cô gái tóc hồng được lan truyền đi, nhất định sẽ có rất nhiều cường giả tìm đến.
Cường giả chính là đại diện cho những người có lượng lớn hung thú tinh thạch, như vậy khi tiến vào Phố Buôn Bán sẽ không nhịn được mà tiêu dùng.
Có người tiêu dùng, Mục Lương sẽ liên tục không ngừng có hung thú tinh thạch vào tay.
Bản mềm quảng cáo như vậy, hắn sẽ ủng hộ mở rộng mạnh mẽ.
- Ta chỉ viết tên và vị trí của tòa pháo đài kia, bố trí bên trong sẽ không viết đâu.
Ngải Lỵ Na rúc cổ một cái, yếu ớt giải thích một câu.
- Ta biết.
Khóe miệng của Mục Lương mỉm cười, gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận