Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 295: Ưng Lửa

Bảy tám phút sau, Hạ Khoa Phu trở về, trong tay có thêm một cái túi da thú.
Lão tiện tay ném qua, túi da thú bay về phía Mục Lương.
Nguyệt Thấm Lan giơ tay bắt một cái, chuẩn xác bắt được túi da thú, mở ra nhìn qua hai lần, là tinh thạch hung thú, dựa vào trọng lượng phán đoán đúng là ba trăm viên tinh thạch hung thú trung cấp hạ đẳng.
Cô thu lấy túi da thú, ưu nhã nói:
- Mục Lương, để ta làm cho.
- Ừ.
Mục Lương gật đầu.
Đôi mắt màu xanh dương của Nguyệt Thấm Lan lóe lên một cái, mái tóc dài màu xanh lam chợt phất phới, nâng lên ngón tay mảnh khảnh nhỏ nhắn, nguyên tố nước được ngưng tụ trước người.
- Ào ào !
Dòng nước bất ngờ xuất hiện, rơi vào trong hố, tạo thành một ao nước.
Bộ dáng của Nguyệt Thấm Lan rất tao nhã, lúc thi triển năng lực có giọt nước bay xung quanh quanh thân.
Sắc mặt của Hạ Khoa Phu rất kinh ngạc, là một Giác Tỉnh Giả hệ thủy.
Trong mắt lão tràn ngập sự hâm mộ, đây là năng lực mà biết bao thế lực tha thiết ước mơ có được, có thể bảo đảm nước có mãi không hết.
Ở thế giới Mạt Nhật này, nước là quan trọng nhất.
- Nếu như Thành Phi Điểu có một vị Giác Tỉnh Giả hệ thủy thì tốt biết bao!
Bờ môi hồng hào của Hạ Lạc khẽ nhếch lên, trong đôi mắt màu cam tràn đầy hâm mộ nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan.
- Ào ào !
Sau 5 phút, Nguyệt Thấm Lan thu tay lại, cái hố sâu 5 mét trước mặt đã lấp đầy nước.
- Đã làm xong.
Cô bước đi tao nhã quay lại bên người Mục Lương.
Hạ Khoa Phu thở dài, giọng cảm thán nói:
- Mục Lương các hạ, không thể không thừa nhận, ta thật sự rất hâm mộ.
- Hâm mộ cũng không có tác dụng.
Mục Lương cười nhạt một tiếng.
Hạ Khoa Phu im lặng, nghẹn họng, đúng vậy, hâm mộ cũng không có tác dụng.
Lão tự giễu cười cười, nếu như Mục Lương chỉ là cường giả cấp 7, như vậy có lẽ sẽ không giống nhau.
- Cha, ta đã mang đến Phi Điểu.
Hạ Nạp Ân quay lại từ sâu trong tầng hai.
Trong ngực hắn ôm một con chim mới sinh ra, sau lưng còn có hai con Phi Điểu trưởng, một mái một trống.
Tất nhiên giao dịch đã hoàn thành, vậy sau khi trở về…, đôi mắt của Mục Lương sáng lên, có hơi không kịp chờ đợi mà muốn thuần dưỡng.
- Thiên Sứ các hạ, cùng chúng ta quay lại thành Huyền Vũ lấy mầm cây ăn quả nha!
Nguyệt Thấm Lan xoay người nói, sẵn để cho đối phương giúp đỡ mang Phi Điểu đưa về thành Huyền Vũ.
- Ừ.
Hạ Nạp Ân gật đầu một cái.
- Trở về.
Nguyệt Thấm Lan quay người lại, cất cao chất giọng trong trẻo.
- Ngao ngao !
Nhóm Sói Mặt Trăng ngửa mặt lên trời thét dài, cảnh tượng rất hùng vĩ.
- Hẹn gặp lại.
Mục Lương gật đầu với Hạ Khoa Phu một cái, quay người lên xe ngựa lưu ly.
Nguyệt Thấm Lan theo sát phía sau, rồi đóng lại cửa khoang xe.
- Ầm ầm !
Nhóm Sói Mặt Trăng thay đổi phương hướng, chạy về phía con đường đất rộng lớn, Kỳ Nhông Ba Màu kéo xe ngựa pha lê theo sát phía sau.
Xe ngựa lưu ly rời đi tầng hai Thành Phi Điểu, sau một khắc, con đường đất to lớn nối với Thành Phi Điểu bắt đầu sụp đổ, bầu trời giống như có mưa đất rơi xuống.
Hạ Khoa Phu nhìn chăm chú trên trời cao một hồi lâu, càng ngày càng kiêng kị Mục Lương.
Sau 5 phút.
Con đường đất dài ngàn mét hoàn toàn sụp đổ, xe ngựa pha lê chạy vào thành Huyền Vũ, xuyên qua Phố Buôn Bán cùng Úng Thành, trở lại quảng trường nhỏ trên tầng ba Khu vực Trung ương.
- Tất cả giải tán đi.
Mục Lương bước xuống từ trên buồng xe.
- Ngao ngao !
Hộ vệ Khu vực Trung ương bước xuống từ trên thân Sói Mặt Trăng, cung kính chào một cái, rồi ai đi đường nấy.
Sói Mặt Trăng vượt qua bức tường Khu vực Trung ương, trở lại căn cứ ngoài thành.
Hộ vệ Khu vực Trung ương trở về tiếp tục canh gác bảo vệ.
Cánh của Hạ Nạp Ân thu lại, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, Phi Điểu sau lưng cũng xoay quanh rơi xuống.
- Mục Lương, các ngươi đã về rồi.
Mễ Nặc vô cùng hứng thú chạy ra từ Phủ Thành Chủ.
- Ngươi không có......
Cô vừa định muốn chạy đến ôm Mục Lương, lại nhìn thấy Hạ Nạp Ân, kiên quyết ngừng lại hành động, rụt rè cúi đầu.
- Ta không sao.
Mục Lương nhịn không được cười lên.
Anh xoa đầu cô gái tai thỏ.
- Thiên Sứ Trưởng các hạ, đi với ta lấy mầm cây ăn quả.
Nguyệt Thấm Lan bước ưu nhã ra phía ngoài.
- Ừ.
Hạ Nạp Ân để chim non trong ngực lại, rồi quay người đi theo Nguyệt Thấm Lan rời đi.
- Hô !
Mễ Nặc ngẩng đầu lên, thấy Hạ Nạp Ân rời đi mới thở phào.
- Không có chuyện gì, chỉ là đi ăn bữa cơm trưa mà thôi.
Mục Lương đưa tay vuốt xuôi cái mũi nhỏ nhắn của cô gái tai thỏ.
Gương mặt xinh đẹp của Mễ Nặc hiện lên một tia ửng đỏ, ánh mắt sợ hãi, nhìn vào chim non đặt trên mặt đất.
- Mục Lương, đây là động vật giao dịch có được?
Cô tò mò hỏi.
- Đúng vậy, sau này có thể mang ngươi bây lên trên trời hóng mát.
Mục Lương nhếch miệng lên.
- Lên trên hóng mát......
Cô gái tai thỏ trừng lớn con mắt màu xanh lam, trong lòng bắt đầu tưởng tượng.
Mục Lương tiến về phía trước, ôm lấy chim non, ra lệnh trong đầu:
- Hệ thống, thuần dưỡng Phi Điểu, đồng thời tiến hóa đến cấp 5........
- Đinh! Kiểm tra phát hiện được Hỏa Vũ Ưng có sinh mệnh cấp 1, đang trong quá trình thuần dưỡng......
- Đinh! Tiêu hao 10 điểm thuần dưỡng, thuần dưỡng thành công.
- Đinh! Cấp 1 tiến hóa đến cấp 5, khấu trừ: 11110.
- Đinh! Hỏa Vũ Ưng tiến hóa thành công.
- Đinh! Có kế thừa thiên phú của Hỏa Vũ Ưng: Cánh Hỏa Vũ hay không?
- Kế thừa.
Con ngươi của Mục Lương hơi co lại, vừa đúng là năng lực hệ lửa mà anh mong muốn.
- Đinh! Cánh Hỏa Vũ đang trong quá trình thích ứng... 50%... Truyền thừa hoàn tất.
Một dòng nước ấm chảy qua trong cơ thể Mục lương, anh đã sớm quen thuộc, lần này mức độ cường hóa vô cùng nhỏ bé.
Anh cảm thấy nhiệt độ trước mặt tăng cao, ngước mắt nhìn lại.
Chim non vốn lớn chừng bàn tay đã bắt đầu biến hóa, toàn thân đắm chìm trong ngọn lửa, hình thể dần dần biến lớn.
Một đôi cánh chim cực lớn giãn ra, giương cánh vượt qua 10 mét, ngọn lửa bị dập tắt, đã lộ ra bộ dáng của Hỏa Vũ Ưng.
Bộ dáng rất giống chim Ưng trên Địa Cầu, chỉ khác là lông vũ toàn thân của nó đều là màu đỏ cam, lông đuôi hình quạt.
Bộ dáng chim non đã biến đổi rất lớn, làm cho cha mẹ của nó trốn ở góc tường run lẩy bẩy.
- Oa !
Mễ Nặc há to mồm, đôi mắt tỏa sáng.
- Nó mới cấp năm đã lớn như vậy, cấp bảy sẽ như thế nào?
Mục Lương cũng cảm thấy rất kinh hỉ.
Anh tiếp tục hạ lệnh:
- Hệ thống, tiến hóa Ưng Lửa đến cấp bảy.
- Đinh! Cấp 5 tiến hóa đến cấp 7, khấu trừ một trăm mười một vạn điểm tiến hóa.
- Đinh! Ưng Lửa thành công tiến hóa cấp 7.
- Đinh! Có muốn kế thừa thiên phú của Ưng Lửa: Điều Khiển Nguyên Tố Lửa.
- Điều Khiển Nguyên Tố Lửa?
- Kế thừa.
Mục Lương không nhịn được mỉm cười, ở trong lòng thầm cảm thán.
- Đinh! Điều Khiển Nguyên Tố Lửa đang trong quá trình thay đổi...... Đang thích ứng…Truyền thừa hoàn tất.
Mục Lương nhắm mắt lại yên tĩnh chờ đợi lần cường hóa thân thể tiếp theo, bên ngoài làn da có hỏa văn sáng lên, ngay sau đó liền biến mất.
- Oa!
Mễ Nặc há to mồm, lỗ tai thỏ màu xanh run run.
- Cường hóa quá ít.
Mục Lương mở mắt ra, càng ngày càng chờ mong động vật thuần dưỡng cấp tám xuất hiện.
- Du Du!
Âm thanh của Ưng Lửa vang vọng của bầu trời.
Ưng Lửa lại lần nữa đắm chìm trong ngọn lửa màu đỏ cam hỏa, thân thể bỗng kéo dài ra, móng vuốt màu đỏ hồng hung hăng ghim vào mặt đất.
Chân mày của Mục Lương hơi nhíu lại, đưa tay ấn xuống, nguyên tố nước ngưng tụ quanh thân nó, sau một khắc ngưng kết thành hàn băng, hạ thấp nhiệt độ đang tăng vọt.
Nếu không, các loài thực vật trồng ở Khu vực Trung ương sẽ bị héo.
Ưng Lửa giương cánh, chiều dài giương cánh vượt qua 80 mét, thu hẹp cánh thì chiều dài của thân thể cũng 50 mét.
Nó đứng ở tầng ba Khu vực Trung ương, cư dân khu Ngoại Thành cũng có thể nhìn thấy nó.
Ngọn lửa biến mất, sau khi đốt cháy rực lông vũ, Ưng Lửa đã tiến hóa thành công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận