Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1392: Tình Địch Của Em Gái Thật Sự Rất Nhiều Nha



Nguyệt Thấm Di đi theo Nguyệt Thấm Lan vào văn phòng, đập vào mắt cô chính là khung cửa sổ sát đất, kích thước của nó chiếm cứ cả một vách tường.

Cửa sổ sát đất chia làm chín tấm, ở chính giữa là một tấm có thể di chuyển được, từ khung cửa sổ này có thể bao quát Nội thành, quảng trường và Siêu Thị Huyền Vũ ở xa xa.

- Văn phòng của ngươi thật tốt.

Nguyệt Thấm Di khen ngợi.

Nguyệt Thấm Lan cười khanh khách nói:

- Chị, nếu thích, ngươi có thể lưu lại, cho ngươi dùng văn phòng này.

Nguyệt Thấm Di cười mắng:

- Vẫn nên để sau hãy nói.

Nguyệt Thấm Lan lộ vẻ mặt tiếc nuối, đưa tay tao nhã ra hiệu:

- Tùy tiện ngồi đi, ta còn có việc phải làm.

- Ngươi cứ làm việc của mình đi.

Nguyệt Thấm Di khoát tay áo, ngồi trên sô pha da thú, im lặng đánh giá hoàn cảnh văn phòng.

Văn phòng của Nguyệt Thấm Lan rất lớn, một mặt bày nguyên cái giá sách, bên trên có rất nhiều sách, cũng có rất nhiều tư liệu văn kiện khác nhau.

Ngoại trừ những thứ đó, trên tường còn có rất nhiều bức tranh, mỗi một tấm đều mang đầy hơi thở nghệ thuật, có khi là màu sắc rực rỡ, có khi là đen trắng đan xen.

- Thấm Lan, ai vẽ những bức tranh này?

Nguyệt Thấm Di tò mò hỏi.

Nguyệt Thấm Lan ngẩng đầu nhìn một cái, thuận miệng giải thích:

- Mục Lương đó. Còn có vài bức là ảnh chụp.

- Cái gì hắn cũng biết sao?

Nguyệt Thấm Di kinh ngạc nói.

Những bức vẽ trên tường cực kỳ tinh mỹ, không hề kém tác phẩm của họa sĩ trong hoàng cung.

Nguyệt Thấm Lan mỉm cười nói:

- Mục Lương biết rất nhiều thứ.

- Có biết sinh đứa nhỏ không?

Nguyệt Thấm Di liếc một cái đầy xem thường.

- Chuyện đó… Có lẽ là không.

Nguyệt Thấm Lan cười thành tiếng, nếu như bị Mục Lương biết mình trêu chọc anh như vậy, buổi tối sợ là sẽ bị hung hăng thu thập một chút.

Cộc cộc cộc...

- Đại nhân Thấm Lan, có trong đó không?

Cửa phòng bị gõ vang, thanh âm Y Lệ Y vang lên.

- Tiến vào đi.

Nguyệt Thấm Lan thuận miệng lên tiếng.

Y Lệ Y đẩy cửa vào. Sau khi bước tới, cô đã thấy Nguyệt Thấm Di, trong lúc nhất thời, sững sờ. Cô nhìn Nguyệt Thấm Lan lại đưa mắt nhìn Nguyệt Thấm Di, đầy đầu dấu chấm hỏi.

- Có chuyện gì thì nói đi.

Nguyệt Thấm Lan tao nhã nói.

- Đại nhân, đây là văn kiện xin học bổng, cần con dấu và chữ ký của ngươi.

Y Lệ Y đi lên phía trước, đem một phần văn kiện đặt ở trước mặt Nguyệt Thấm Lan.

Nguyệt Thấm Lan lật xem danh sách trên văn kiện, sau khi xác định không có vấn đề, cô mới mới đề bút ký tên, lại mang ra con dấu đặt biệt của mình, đóng xuống.

- Đi tìm bộ tài vụ.

Cô tao nhã nói.

- Vâng.

Y Lệ Y thu hồi văn kiện, nhịn không được lại đưa mắt nhìn Nguyệt Thấm Di.

Nguyệt Thấm Lan cười nói:

- Đây là chị của ta, không phải người ngoài.

- Hoá ra là như vậy, thật sự giống nhau.

Y Lệ Y sợ hãi than lên tiếng.

- Đi làm việc của ngươi đi.

Nguyệt Thấm Lan khoát tay áo.

Trong lúc xoay người chuẩn bị rời đi, Y Lệ Y lại nhớ tới một chuyện khác.

Vì vậy, cô quay đầu lại hỏi:

- Đúng rồi, chị Thấm Lan, ngày mốt ở trường học có tổ chức thi đấu thể dục nhịp điệu, thành chủ đại nhân có tới không?

Thể dục nhịp điệu là một môn học mới được mở rộng ở trường học, với mục đích gia tăng thời gian vận động tích cực cho bọn nhỏ, cũng như chuẩn bị tổ chức một lần thi đấu thể dục nhịp điệu.

Nguyệt Thấm Lan không xác định nói:

- Chắc là có, nhưng ta phải hỏi ngài ấy xem sao.

Y Lệ Y nhẹ giọng nói:

- Nếu thành chủ đại nhân tới được, chắc chắn bọn nhỏ sẽ rất vui.

- Đã biết.

Nguyệt Thấm Lan có chút đăm chiêu gật đầu.

Y Lệ Y rời khỏi, nhưng văn phòng vẫn cực kỳ náo nhiệt, không ngừng có nhân viên công tác tiến vào báo cáo.

Nguyệt Thấm Di ngạc nhiên, thoạt nhìn em gái cô bề bộn quá nhiều việc, nhưng mỗi chuyện đều xử lý cực kỳ gọn gàng với bộ dáng thành thạo.

- Cuối cùng cũng hoàn thành công việc rồi.

Nguyệt Thấm Lan thở một hơi, khép lại văn kiện trên tay.

- Ngươi quá bận rộn rồi.

Nguyệt Thấm Di nhịn không được quở một câu.

Nguyệt Thấm Lan vuốt lại mái tóc dài rối tung, tao nhã nói:

- Cũng may có Bố Vi Nhân hỗ trợ, hiện giờ đã thoải mái hơn trước kia nhiều lắm.

Cô đứng lên, tính toán mang chị mình tới ngoại thành đi dạo.

Dụ… Đúng lúc này, Trùng Cộng Hưởng trong văn phòng thức tỉnh.

Âm thanh trong vắt của Vệ Ấu Lan vang lên:

- Đại nhân Thấm Lan, thành chủ đại nhân hỏi ngài đã xong việc chưa, có thể cùng ra ngoại thành xem tiến triển của đường ray hay không?

- Có thể.

Nguyệt Thấm Lan nhận lời.

Nguyệt Thấm Di nhìn qua với ánh mắt sâu kín, hồi nãy còn nói muốn đưa cô đi Nội thành mua đồ cơ mà.

Nhưng rất nhanh cô đã bị sự thần kỳ của Trùng Cộng Hưởng hấp dẫn, đây là loại hung thú gì chứ, còn có thể truyền lại lời nói?

Nguyệt Thấm Lan ngắt liên hệ với Trùng Cộng Hưởng, ngước mắt nhìn chị cô, ánh mắt kỳ dị của đối phương làm cho cô dở khóc dở cười, rồi đơn giản giới thiệu:

- Đây là Trùng Cộng Hưởng, một đôi con đực và con cái, có thể truyền lại âm thanh nghe được cho nhau.

- Nếu ở khoảng cách rất xa thì sao?

Nguyệt Thấm Di ngạc nhiên nói.

Nguyệt Thấm Lan giải thích:

- Chắc có thể, chỉ là khoảng cách càng xa, âm thanh truyền lại sẽ có thời gian trễ càng dài.

- Thật thần kỳ!

Nguyệt Thấm Di vẫn sợ hãi than như trước.

- Đi thôi, ta mang ngươi tới Ngoại thành xem thử.

Nguyệt Thấm Lan nắm tay chị, mang theo cô ấy đi ra phía ngoài.

Hai người đi bên trong cục quản lý, hấp dẫn những ánh mắt tò mò của nhân viên công tác.

Nguyệt Thấm Di dở khóc dở cười nói:

- Những người này chưa nhìn thấy chị em sinh đôi bao giờ sao?

- Đại khái là chưa thấy chị em sinh đôi nào xinh đẹp như vậy.

Nguyệt Thấm Lan và chị cô nhìn nhau, không hẹn mà cùng phát ra tiếng cười trong như chuông bạc.

Hai người rời khỏi cục quản lý, xe ngựa đã chờ sẵn ngoài cửa, bầy Sói Mặt Trăng im lặng đứng đó, đôi mắt thú màu xanh tối nhìn chằm chằm vào thành dân vây xem chung quanh.

- Chị Thấm Lan, nhanh lên xe đi.

Ly Nguyệt đẩy cửa thùng xe, thò đầu ra ngó.

- Được.

Nguyệt Thấm Lan lôi kéo chị cô lên thùng xe.

Trong xe, Mục Lương đang dựa vào cái đệm làm từ tơ nhện, Ly Nguyệt đang ngồi sát bên tay trái của anh.

Nguyệt Thấm Di chớp chớp con ngươi màu thuỷ lam, nhìn lần lượt cả Ly Nguyệt và Mục Lương, trong lòng cảm thán, tình địch của em gái thật sự rất nhiều nha.

- Mục Lương các hạ.

Nguyệt Thấm Di chào hỏi Mục Lương.

Mục Lương ôn hoà nói:

- Mời ngồi.

Nguyệt Thấm Lan ngồi bên cạnh Mục Lương, kinh ngạc nói:

- Mục Lương, chắc đường ray chưa làm xong đâu, cần gì phải qua kiểm tra.

Mục Lương trong sáng nói:

- Chủ yếu là đi xem toa xe của tàu hoả.

Nguyệt Thấm Lan khẽ Di một tiếng, hỏi:

- Mấy người Lê Nhã đã chế tạo ra toà xe rồi?

- Ừm, ngày hôm qua đã làm xong, hôm nay chuyển đến ngoại thành rồi.

Mục Lương bình thản nói.

Nguyệt Thấm Lan tràn đầy chờ mong nói:

- Vậy chỉ chờ đường ray làm xong, tàu hoả sẽ được đưa vào sử dụng rồi.

- Cũng nhanh thôi.

Khóe môi Mục Lương mang theo ý cười nói.

Trước mắt đường ray xuất phát từ Nội thành đi thông Phố Buôn Bán, đã hoàn thành được một nửa, sau khi hành động của nhân viên công tác trở nên thuần thục, tốc độ làm đường ray cũng càng lúc càng nhanh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận