Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1358: Năng Lực Mới - Điều Khiển Sương Mù



- Meo…

Mèo Sương Mù Tám Đuôi trực tiếp nằm trên quảng trường, bốn chân giơ lên, lộ ra cái bụng.

Mục Lương phối hợp đưa tay xoa xoa bụng nó, hành động này của nó, cũng thể hiện ra ý tứ nó không hề phòng bị anh.

- Về sau gọi ngươi là Tiểu Hôi nhé.

Anh dịu dàng nói.

Mèo Sương Mù Tám Đuôi phát ra tiếng ngáy, nó không có ý kiến gì.

- Thành chủ đại nhân.

Hạ Lạc và Hi Bối Kỳ từ bầu trời hạ xuống.

- Ừm.

Mục Lương lên tiếng.

Hi Bối Kỳ ngửa mặt nhìn chằm chằm vào Mèo Sương Mù Tám Đuôi, nhỏ giọng nói:

- Nó lớn rồi không còn đáng yêu nữa...

- Meo…

Nó nghiêng người, con ngươi tối đen của nó nhìn chằm chằm vào cô gái Ma Cà Rồng.

Hi Bối Kỳ cười gượng vài tiếng, lúng túng nói:

- Ái… Ta đùa thôi mà.

- Vẫn rất đáng yêu.

Mục Lương mỉm cười.

Meo…

Mèo Sương Mù Tám Đuôi phát ra tiếng kêu đầy sung sướng, tám cái đuôi nhẹ nhàng đung đưa.

- Ngươi có thể leo lên cây chơi.

Mục Lương vỗ đầu nó.

- Meo…

Mèo Sương Mù Tám Đuôi kêu lên một tiếng, sau đó thân thể hóa thành một đoàn sương mù, bay lên tán cây Trà Thụ Sinh Mệnh.

- Còn biết bay!

Hi Bối Kỳ kinh ngạc lên tiếng.

Mục Lương ôn hoà nói:

- Sương mù bay được, vậy nó cũng bay được.

Anh ý niệm vừa động, thi triển năng lực mới Điều Khiển Sương Mù.

Ông! Chung quanh đang trống rỗng, đột nhiên xuất hiện một mảng lớn sương mù màu xám, tiếp theo sương mù ngưng kết thành đoàn, lại hóa thành mười mấy khối có hình người.

Mục Lương tiếp tục động ý niệm, hình người sương mù đó trở nên tinh tế hơn nhiều, trên người chúng còn xuất hiện khôi giáp, thậm chí cánh tay sương mù còn ngưng tụ thêm một thanh trường đao.

- Đây là năng lực Điều Khiển Sương Mù sao?

Mục Lương nhướng mày. Năng lực này có tác dụng gọi về sương mù, sau đó biến chúng thành bộ dáng anh mong muốn.

Hi Bối Kỳ đưa tay chọc chọc vào chiến sĩ do sương mù ngưng tụ, tò mò hỏi:

- Đại nhân, người sương mù này có sức chiến đấu không?

- Ngươi có thể thử xem.

Mục Lương ôn hoà nói.

- Được.

Hi Bối Kỳ nóng lòng muốn thử nên lập tức gật đầu.

- Công kích cô ấy.

Mục Lương ý niệm vừa động.

Ông! Chiến sĩ sương mù động, hắn vung trường đao về phía cô gái Ma Cà Rồng, với tốc độ cực kỳ mau.

- Nha!

Hi Bối Kỳ bị dọa muốn nhảy dựng lên, cô vội vàng lui về phía sau né tránh.

Đao sương mù hạ xuống, mặt đất xuất hiện một cái khe sâu 10 cm.

Hi Bối Kỳ trừng lớn đôi mắt, kinh hãi nói:

- Thật mạnh.

Mười mấy chiến sĩ sương mù xúm lại cùng tiến lên, múa may vũ khí công kích cô gái Ma Cà Rồng.

Hi Bối Kỳ trở nên nghiêm túc, con ngươi màu vàng lần thứ hai biến thành đỏ như máu, triển khai cánh bay lên trời.

Hô…

Chiến sĩ sương mù cũng bay lên trời, rất nhanh đã đuổi theo cô gái Ma Cà Rồng, rồi tiếp tục vung đao sương mù trong tay chém thẳng vào đầu cô.

- Mạnh mẽ quá!

Hi Bối Kỳ hoảng sợ.

Cô vội vàng sử dụng giày chạy nhanh, tốc độ đề cao tám lần, mới né tránh được công kích của chiến sĩ sương mù.

- Còn đánh nữa không?

Mục Lương cười hỏi.

- Không đánh không đánh nữa đâu.

Hi Bối Kỳ vội vàng lắc đầu, cô lập tức rơi từ bầu trời xuống, và tránh ở phía sau Mục Lương.

Mục Lương khẽ mỉm cười, ý niệm vừa động, chiến sĩ sương mù đã biến mất.

Trong lòng anh cũng cảm thấy kinh ngạc, thực lực của chiến sĩ sương mù mạnh hơn so với dự đoán của anh. Có được năng lực này, tương đương với có thêm một đội quân cường đại, hơn nữa còn là tuỳ tâm sử dụng.

- Hô...

Thấy thế Hi Bối Kỳ nhẹ nhàng thở ra.

- Ngươi nghỉ ngơi đi.

Mục Lương ôn hoà nói.

- Được.

Hi Bối Kỳ ngây thơ gật đầu.

Dường như cô nhớ tới cái gì cho nên quay đầu lại nói:

- Đúng rồi, đại nhân, ta gặp được Lý Nhị Cốt trong căn cứ trung chuyển, hắn còn theo chúng ta cùng trở về.

- Lý Nhị Cốt, hắn tới đây làm gì?

Mục Lương nhướng mày, anh đã nhớ ra Lý Nhị Cốt là ai.

Hi Bối Kỳ thanh thúy nói:

- Hình như là đến tìm Tiểu Cốt.

- Ừm, ta đã biết.

Mục Lương có chút đăm chiêu lên tiếng.

…………..

Trên tường thành Sơn Hải Quan.

Đại An Ti ôm hai tay trước người, nghiêng đầu nhìn ra xa theo phương hướng Tiểu Huyền Vũ đang đi tới.

Đạp đạp đạp…

- Đại tổng trưởng!

Vệ Cảnh bước nhanh tới, cung kính nói:

- Khu Trung Ương truyền tin tức đến, hôm nay có thể tới kênh Sương Mù.

- Ừm, ta đã biết.

Đại An Ti gỡ xuống mũ giáp, để cho mái tóc ngắn màu băng thoát khỏi trói buộc.

Vù vù hô… Gió to thổi tới, thổi bay mái tóc của cô.

- Hôm nay, gió lớn quá.

Vệ Cảnh đưa tay cảm nhận hướng gió, gió thổi tới từ phương hương Rùa Đen đang tiến lên.

Đại An Ti không lên tiếng, chỉ là con ngươi màu băng hơi hơi rung động.

Cô vội vàng cầm lấy kính viễn vọng, nhìn về phương hướng nó đang đi tới.

Từ thấu kính lớn chừng bàn tay đó, cô nhìn thấy trong không trung xuất hiện một đám mây đen dài không nhìn thấy điểm cuối.

Đại An Ti cất cao thanh âm hơn vài phần:

- Ta đã nhìn thấy kênh Sương Mù!

Vệ Cảnh chấn động tinh thần, hắn trừng lớn đôi mắt nhìn về phía trước, nhưng chỉ

thấy một mảnh bầu trời màu xám xa ngút tầm mắt.

Đại An Ti khẩn trương lên.

Kênh Sương Mù, là một nơi chứa rất nhiều điều không lường trước được, còn vùng đất mới nằm ở phía bên kia con kênh này, tất cả những địa phương xa lạ này đều khiến cô khẩn trương.

Ầm vang…

Phía chân trời xa xa, có tia chớp màu bạc xẹt qua bầu trời, tiếng sấm mơ hồ truyền đến.

Vù vù…

Gió càng lớn hơn nữa, không trung bắt đầu trở nên ngột ngạt hơn.

Từ phương hướng Nội thành, có mấy bóng đen đang bay tới Sơn Hải Quan.

Đại An Ti phát hiện ra sau đó quay đầu nhìn lại. Sau khi mấy bóng đen tới gần, dần hiện ra những thân ảnh quen thuộc. Mục Lương dẫn theo Hồ Tiên, Bạch Sương, Ly Nguyệt từ trên trời giáng xuống, dừng trên Sơn Hải Quan.

- Thành chủ đại nhân!

Đại An Ti và Vệ Cảnh cung kính hành lễ.

- Ừm.

Mục Lương gật đầu ra hiệu.

Bạch Sương vừa rơi xuống đất, lực chú ý của cô đều đặt lên không trung xa xa. Sau khi nhìn rõ một mảnh sương mù nồng đậm kéo dài tới tận bầu trời, sắc mặt cô không nhịn được kích động lên.

- Kênh Sương Mù, đúng là kênh Sương Mù!

Bạch Sương hưng phấn hô. Con ngươi màu tím của cô phiếm hồng, mái tóc quăn màu tím cũng bị gió thổi bay.

Đại An Ti mở miệng hỏi:

- Thành chủ đại nhân, còn muốn tiếp tục đi tới sao?

- Ừm, tiếp tục đi tới.

Mục Lương nâng lên mi mắt.

Hồ Tiên kéo tay Mục Lương, kiều mỵ nói:

- Phải trực tiếp tiến vào kênh Sương Mù sao?

- Chờ tới gần chút nữa, ta sẽ lên quan sát.

Mục Lương nâng tay lên, khiến cho đám người Bạch Sương và Hồ Tiên lần thứ hai lơ lửng lên không trung. Bốn người bay về phía đầu của Tiểu Huyền Vũ.

Cái đầu thật lớn của Rùa Đen nâng lên cao cao, con ngươi xoay chuyển, nó thấy bốn người Mục Lương đã đến.

Vù vù hô…

Bốn người Mục Lương dừng trên đầu Rùa Đen, trước mặt bọn họ là gió lốc kéo dài không dứt, cường độ mạnh tới mức làm cho người ta đứng không vững.

Mục Lương bình thản nói:

- Tiểu Huyền Vũ, dừng lại trước đi.

- Rống rống rống!

Rùa Đen gầm lên vài tiếng, sau đó nó từ từ ngừng lại.

- Ngoan!

Mục Lương ý niệm vừa động, cho nó ăn mười ngàn điểm tiến hoá.

Bạn cần đăng nhập để bình luận