Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2277: Được Chứ, Ta Muốn Đi!

Mục Lương cười lắc đầu, đã nhắc nhở rồi, có thể khống chế hay không thì phải xem bản thân bà ta.

Nguyệt Thấm Lan nhẹ giọng hỏi:

- Tân Tây đã trở về, ma pháp trận không gian truyền tống cũng đã chế tạo xong, ngày mai ngươi sẽ phải đến vương quốc Người Thú à?

- Ừm, ngày mai đi, khi nào chính thức bắt đầu đại hội thể dục thể thao thì ta lại trở về...

Mục Lương gật đầu đáp.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã hỏi:

- Vòng thi tuyển ngươi không về được à?

Mục Lương cười khổ trả lời:

- Ừm, nghiên cứu ma pháp trận và chế tác linh khí làm lỡ quá nhiều thời gian, khi nào bắt đầu thi đấu chính thức thì ta sẽ trở về.

- Được rồi, ta đi phân phó các tiểu hầu gái chuẩn bị đồ đạc.

Nguyệt Thấm Lan thanh thúy nói.

Anh tiếp tục dặn dò:

- Ngươi chọn vài người trong mỗi nhà xưởng đi theo ta tới vương quốc Người Thú, ta cần bọn họ làm lão sư giảng dạy cho các người thú về công việc của mình.

- Tốt, ta sẽ nhanh chóng sắp xếp.

Trong đầu Nguyệt Thấm Lan hiện lên mấy người chọn, nếu như đi vương quốc Người Thú thì tốt nhất vẫn là tìm người thú, như vậy giao lưu sẽ không quá lao lực, lại hỏi:

- Đúng rồi, lần này ra ngoài ngươi dự định mang ai cùng đi?

Mục Lương bình thản đáp:

- Ly Nguyệt và Mễ Á, nếu Mễ Nặc muốn thì cũng có thể đi chung.

- Ta muốn!

Mễ Nặc hào hứng chạy vào chính sảnh, đôi tai thỏ lông xù trên đỉnh đầu dựng thẳng.

- Ha ha ha, ngươi nghe trộm bao lâu rồi hả?

Mục Lương giơ tay xoa đầu cô gái tai thỏ.

- Ta vừa mới tới nha.

Đôi mắt màu xanh lam của Mễ Nặc nhìn sang chỗ khác, trên mặt hiện ra hai chữ “chột dạ” rõ mồn một.

Thực tế, cô đã tới đây rất sớm, chỉ là vẫn luôn trốn ở một bên, dựng thẳng tai thỏ nghe lén, khi nghe được Mục Lương muốn mang cô đi chơi thì mới không nhịn được mà chạy ra ngoài.

- Ta dự định đi vương quốc Người Thú, sẽ ở đó gần một tháng mới trở về, ngươi còn muốn đi chứ?

Mục Lương ôn hòa hỏi.

Mễ Nặc vội vàng gật đầu lia lịa, ngây thơ nói:

- Được chứ, ta muốn đi! Bên Trường Học và ban nhạc sẽ có người thay ta, không cần lo lắng.

Đã lâu lắm rồi cô không được đi chơi với Mục Lương, lần này còn có chị gái đi theo, vậy thì càng phải đi.

- Vậy được rồi, tối nay nhớ thu dọn đồ đạc.

Mục Lương mỉm cười nói.

- Ta biết rồi!

Mễ Nặc gật đầu thật mạnh.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Ngươi mang theo Ngải Lỵ Na đi, cô ấy viết du ký mạo hiểm cần tài liệu.

- Ừm, được thôi.

Mục Lương nói không chút để ý.

Nguyệt Thấm Lan suy nghĩ một lúc, tiếp tục nói:

- Tiểu Mật và Ba Phù cũng nên đi theo, các cô ấy có thể chiếu cố về phương diện ăn, mặc, ở, đi lại.

- Nghe lời ngươi.

Mục Lương mỉm cười, Nguyệt Thấm Lan suy tính tương đối chu toàn.

- Ừm, những việc này ta sẽ an bài tốt.

Cô vén tóc mai ra sau tai, ưu nhã đáp.

Sau đó, cô xoay người rời khỏi cung điện, đi sắp xếp những chuyện vừa mới nói.

……..

Bên trong Xưởng Dệt Vải ở vương quốc Huyền Vũ, các công nhân đang tập trung điều khiển máy dệt, đan từng sợi đay thành vải lanh.

Trong khu dệt vải, một cô gái sừng trâu khống chế con thoi trên máy dệt qua lại cực nhanh, dệt ra vải lanh vừa bằng phẳng vừa mềm mại.

Một công nhân đi ngang qua không khỏi khen ngợi:

- Địch Tư, tốc độ dệt vải ngươi càng lúc càng nhanh rồi đấy.

- Thật sao?

Khuôn mặt của cô gái sừng trâu Địch Tư ửng đỏ, có chút ngượng ngùng.

Công nhân kia cười tủm tỉm nói:

- Đương nhiên rồi, trong nhà xưởng này thì ngươi có tốc độ dệt nhanh nhất, vải lanh dệt ra lại rất phẳng, tất cả mọi người đều bội phục ngươi.

- Mọi người cũng rất lợi hại mà.

Địch Tư càng thêm ngượng ngùng.

- Ái chà, ngươi xấu hổ làm gì!

Nhân viên cười tươi như hoa, nói chuyện phiếm hai câu sau đó xoay người rời đi.

Địch Tư thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục điều khiển máy dệt, mục tiêu hôm nay là dệt được năm mét vải lanh, như vậy thì nàng sẽ có lương thưởng.

Cô đến từ vương quốc Người Thú, công việc được giao chính là dệt vải, từ mới lạ cho đến bây giờ mỗi người khen ngợi chỉ mất hai tháng, tốc độ dệt vải đã là đệ nhất trong toàn bộ nhà xưởng.

Địch Tư nhìn vải lanh dần dần thành hình, trong lòng tràn đầy cảm giác thành tựu.

Hiện tại, vải vóc do Xưởng Dệt Vải sản xuất được chia thành ba loại, một là vải lanh được dệt từ sợi thực vật, hai là vải lông dùng từ da thú chế thành sợi, thứ ba chính là vải tơ nhện.

Vải lanh lại chia thành nhiều cấp bậc, dựa vào độ mềm mại, độ bằng phẳng và độ dày của vải để phân chia.

Vải lanh do Địch Tư dệt thuộc về cao cấp, gần với vải tơ tằm và vải lông.

Công nhân dệt ra vải với phẩm cấp khác nhau thì sẽ có lương bổng khác nhau, vải vóc có cấp bậc cao sẽ càng yêu cầu người có tay nghề giỏi, không phải ai cũng có thể dệt được vải cao cấp.

Địch Tư khéo tay, làm việc kỹ lưỡng tỉ mỉ, trải qua hai lần khảo hạch mới được giao việc dệt vải cao cấp.

- Cùm cụp ~~~

Động tác trên tay thiếu nữ không ngừng nghỉ, hai tay thoăn thoắt luồn chỉ gai vào máy dệt.

- Cộp cộp cộp ~~~

- Thư ký đại nhân đến!

Không biết ai hô một câu, lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Các công nhân đều ngước mắt nhìn về một phía, Nguyệt Thấm Lan mặc váy dài ưu nhã bước vào khu vực dệt, phía sau là hai tên hộ vệ Trung Ương.

- Thư ký đại nhân.

Người quản lý nhà xưởng vội vã nghênh đón.

Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía người quản lý, nhàn nhạt nói:

- Ta tới chọn vài người, cần thông minh và linh động một chút, tay nghề giỏi, tốt nhất là có thể chịu khổ.

- Muốn linh động, còn muốn tay nghề giỏi, lại có thể chịu được cực khổ...

Người quản lý rơi vào trầm tư.

- Nếu là người thú thì càng tốt.

Nguyệt Thấm Lan nói thêm một câu, cô tới đây tìm người thay Mục Lương, những người được chọn sẽ chuyển tới vương quốc Người Thú để hỗ trợ công tác xây dựng.

- Người thú à, Địch Tư!

Người quản lý nghe vậy đôi mắt sáng lên, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía cô gái sừng trâu.

- Hở?

Địch Tư nghe quản lý gọi mình, vội vã đứng lên với ánh mắt mờ mịt.

Người quản lý nghiêm mặt nói:

- Thư ký đại nhân, Địch Tư là công nhân có kỹ thuật dệt vải tốt nhất trong nhà xưởng, hơn nữa cô ấy còn rất khéo tay và thận trọng.

- Thật sao?

Nguyệt Thấm Lan hơi nhướng mày, cất bước đi về phía cô gái sừng trâu.

- Đại nhân.

Địch Tư vội vàng hành lễ, trong lòng có chút khẩn trương.

Nguyệt Thấm Lan dừng lại trước mặt Địch Tư, dùng một ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm của cô gái sừng trâu, quan sát một lúc rồi hỏi:

- Hiện tại, ta có một cơ hội tốt thể thăng chức, ngươi cảm thấy hứng thú không?

Địch Tư do dự một chút, cuối cùng vẫn là gật đầu đáp:

- Vâng.

Nguyệt Thấm Lan thả tay xuống, ưu nhã nói:

- Ta cần ngươi đi theo bệ hạ đến vương quốc Người Thú, hỗ trợ xây dựng nhà xưởng mới, dạy cho các người thú biết cách làm việc, cần ở lại đó nửa năm mới có thể trở về.

- Đi vương quốc Người Thú?

Địch Tư kinh ngạc mở to hai mắt.

Nguyệt Thấm Lan bình tĩnh nói:

- Ngươi nên biết, bây giờ vương quốc Người Thú đã là vương quốc phụ thuộc chúng ta, vì thực hiện tôn chỉ cộng đồng giàu có và phát triển, bệ hạ quyết định đích thân tới đó xây dựng.

- A!

Địch Tư mở lớn môi hồng, trong lòng càng ngày càng tôn sùng quốc vương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận